Đúng như dự đoán của Đổng Phi, trời đã trở nên lạnh và rét buốt, đường đi lại rất xóc, khi trời con chưa tối thì hai gã cự ma sĩ bị thương đã chết. Y theo động tác của Đổng Phi lúc trước, hắn đã cắt lấy búi tóc của bọn họ, sau đó mai tang tử tế tại chỗ, cũng làm một dấu hiệu nhận biết.
Đoàn người lại trong tuyết lớn khởi hành, hướng phía Sơn Dương quận đi tới.
Trên đường đi biểu tình của Đổng Phi rất trầm lặng, không hề nói bất cứ thứ gì. Tất cả mọi người cho rằng hắn đang đau khổ vì cái chết của thuộc hạ, nên trong lòng mọi người cảm thấy may mắn vì đã tìm được một vị chủ công tốt.
Nhưng đâu là sự thật?
Đổng Phi đang tự trách, thật sự tự trách.
Sở hữu kí ức của kiếp trước, đối với mọi người đều ngang hàng. Không có ai cao quý, không có ai ti tiện.
Thế nhưng hiện tại?
Đổng Phi phát hiện mình...... Giống như tỷ tỷ đã nói, hắn đã dần hòa nhập vào xã hội này, bắt đầu nểm trải sự thay đổi của thời đại. Nhưng muốn thay đổi, hắn phải vứt đi những đạo đức vốn có, mà việc này đối với Đổng Phi mà nói là chuyện phi thường thống khổ.
Những cự ma sĩ này đối với hắn luôn trung thành và tận tâm.
Từ Tây Khương một đường chém giết tới đây, thậm chí chưa từng được hưởng phúc một ngày nào thì đã vĩnh viên chôn thây nơi đất khách quê người.
Tất cả vì cái gì?
Vì cứu vớt vương triều?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-han/1859652/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.