Đổng Phi phá cửa thành xong liền đi phía sau áp trận. Chạy được hơn mười dặm thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Kim Thành quận thì hắn mới phun một ngụm tiên huyết. 
Đánh ra tam chuỳ có thể nói là đã hao hết toàn bộ khí lực của hắn. Chẳng những hắn mà ngay cả Lấm tấm thú hắn cưỡi cũng chống đỡ không được. Đổng Phi rất rõ ràng tình trạng trước mắt, cho dù hắn có thể cầm đại chuỳ nhưng lấm tấm thú cũng vô pháp tiếp tục chở hắn, cho nên đành cưỡng chế phun máu ra để rút lui khỏi Kim Thành quận. 
Ngụm máu này vừa phun ra thì trên người hắn đã không còn nửa điểm khí lực. Mà lấm tấm thú cũng đã đến cực hạn không thể mang theo hai người trên lưng nữa cho nên chân mềm nhũn, hí lên một tiếng rồi ngã quỵ trên tuyết. 
Đổng Phi cảm thấy thân thể chấn động, liền từ lưng của Lấm tấm thú văng ra ngoài…. Không thể để cho tỷ tỷ bị thương… Hắn dùng một chút khí lực còn sót lại đột nhiên xoay người làm cho mình úp mặt xuống tuyết. 
“A Sửu!” 
“Chủ nhân… Ngài bị làm sao thế?” 
Đổng Thiết cùng với Bắc Cung Bá thấy bộ dạng của Đổng Phi thì không khỏi hoảng sợ. Cho nên vội vàng dừng ngựa, Đổng Thiết vội vàng cầm dây cương của lấm Tấm thú, Bắc Cung Bá lập tức ôm Đổng Phi ra cởi bỏ dây lưng bên hông Đổng Phi ra rồi ôm Đổng Ngọc vào lòng. 
Bắc Cung Bá đẩy Đổng Phi nhưng không thấy hắn có nửa điểm phản ứng, chỉ thấy khuôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-han/1859611/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.