Bắc Cung Ngọc sau khi rời khỏi doanh địa thì sau lưng lạnh lẽo, áo lót đã ướt đẫm.
Trời hôm nay đúng là rét tháng chạp, nhưng hắn lại cảm thấy được cả người nóng lên, máu ở trong người chạy dồn về phía đầu.
Làm Kim thành phá khương nhị thủ lĩnh, Bắc Cung Ngọc có thể nói là dưới một người trên vạn người. Kim Thành lại ở xa, triều đình muốn quản cũng không được, có đôi khi hắn nghĩ , cả đời làm nhị thủ lĩnh cũng không sai. Loại ý tưởng này kết thúc cho tới khi hắn nhận biết Tây Lương danh sĩ Hàn Toại.
Bắc Cung Ngọc bây giờ mới biết, trời cao như vậy, đất rộng như thế, Trung nguyên rất dồi dào, còn có nữ nhân xinh đẹp. Không thể phủ nhận tâm của hắn đã động. Nhưng hắn cũng rõ ràng, hắn là một gã Khương nhân, nếu vào Trung nguyên thì các thế tộc môn phiệt căn bản sẽ không tiếp nhận hắn, sống e rằng còn khổ hơn bây giờ mấy lần, cùng thời gian tiếp xúc với Hàn Toại càng dài, hắn lại càng hiểu chuyện tình của Trung nguyên, hắn cũng hiểu được, tuy Hàn Toại ở Tây Lương đựơc hưởng danh dự là: Danh sĩ. Nhưng nếu là đi Trung nguyên thì cũng sẽ bị xem thường giống hắn.
Hàn Toại rất có dã tâm, Bắc Cung Ngọc biết hắn đang lợi dụng mình. Nếu hắn có thể lợi dụng mình sao mình không thể lợi dụng hắn để trở thành bá chủ thực sự của Phá Khương, hùng bá toàn bộ Tây Lương chứ? Hắn biết Trung nguyên tuy xinh đẹp, nhưng không phải địa bàn của hắn, gốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-han/1859608/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.