Lần đầu tiên Đỗ Thanh Thanh và Mạc Dĩ Thiên tương ngộ là vừa lúc vào giữa hè.
Cách nhau hai khóa, vừa lúc kẻ năm cuối người năm nhất, đoạn thời gian tân sinh nhập học kia mấy học sinh năm ba đều đang phải học tập rất cật lực, nhìn thấy từng tốp gương mặt ríu rít đi vào cổng trường, đời sống học tập nhàm chán lúc này cuối cùng mới có chút cải thiện.
Rốt cuộc có thể tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ học nhìn đến mấy tân sinh, xem bọn họ khiêng bao lớn bao nhỏ đồ vật tiến vào ký túc xá, xem bọn họ chạy như bay trên sân thể dục đi lấy nước mua cơm, cũng có thể xem bọn họ đứng dưới ánh mặt trời chói chang tập huấn luyện quân sự.
Không tới mấy ngày, nhóm bạn trẻ xinh xắn bóng bẩy tất cả đều phơi thành than đá đen thui.
Ngoại trừ Đỗ Thanh Thanh.
Nàng hình như là cái loại trời sinh không dễ bắt nắng, chẳng sợ phơi liên tiếp mấy ngày dưới nắng rồi nhưng khuôn mặt vẫn như cũ trắng trẻo.
Đứng trong đám người thực giống như quả nhân duy nhất giữa dàn vỏ bánh Oreo, bắt mắt vô cùng.
Tân sinh mà Mạc Dĩ Thiên chú ý đầu tiên chính là nàng.
Nhưng mà cũng không phải hoàn toàn là vì cái này, còn có một phần là bởi vì nụ cười của nàng, cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì mà lại có thể khiến nàng vui vẻ đến như vậy, đứa trẻ này khóe miệng giương cao cả một ngày, giống một viên mặt trời nho nhỏ.
Làm cho Mạc Dĩ Thiên vừa nhìn thấy nàng, tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-doc-nu-xung-la-nu-chu-dau-qua-tim-sung/983750/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.