Chương trước
Chương sau
Trước khi rời đi, Đỗ Thanh Thanh trộm lúc Tô Kỷ Miên không chú ý mà chụp tấm thẻ kia lại, sau đó ở trong di động lập một album mới, kéo bức ảnh kia đơn độc trữ ở trong.
Như vậy liền sẽ không lạc mất, mặc kệ là khi nào cũng đều có thể tìm ra xem nha.
Đỗ Thanh Thanh thực vui vẻ, mới vừa thu hồi lại tay xong liền chạy nhanh đi dắt tay Tô Kỷ Miên, gắt gao nắm chặt, cùng làn gió nhẹ thổi quanh thân mà lôi kéo tay nàng lắc đến lắc đi.
Lúc sắp lên xe, lại tùy tay ở ven đường hái được một đóa hoa.
Đưa qua bên cạnh, vui vui vẻ vẻ nói: "Tặng cho Miên Miên nè~"
Rõ ràng cũng chỉ là một đóa hoa dại bé nhỏ bình thường, cánh hoa đã bị gió thổi nát vài mảnh, mùi hương cũng hoàn toàn không rõ ràng.
Nhưng lại như cũ vẫn rất lãng mạn, bởi vì mang theo tình yêu Đỗ Thanh Thanh cố ý phó thác cho nó.
Chỉ riêng điểm này, đã khác biệt hoàn toàn với tất cả đóa hoa xung quanh.
Tô Kỷ Miên nhìn đóa hoa dại kia, hơi hơi cong cong môi, không lâu sau, ngay cả đáy lòng cũng dần dào dạt nổi lên sung sướng, là cảm giác sung sướng mà sống nhiều năm như vậy lại rất ít được cảm nhận.
Rõ ràng trước kia còn cảm thấy tình cảm là xa xỉ, hiện tại lại dễ như trở bàn tay chạm được đến, khiến ngay cả miệng vết thương trên người dường như đều khỏi hẳn vài phần.
Là bởi vì có người bên cạnh.
Cùng nàng ở bên nhau mỗi một khắc đều thực vui vẻ.
Nghĩ đến đây Tô Kỷ Miên nhẹ nhàng thả lỏng chân mày, vẫn chưa có tiếp nhận đóa hoa, ngược lại hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Đỗ Thanh Thanh, nhìn nàng nhẹ nhàng chớp chớp mắt.
Chỉ một thoáng, Đỗ Thanh Thanh đột nhiên ngầm hiểu ra cái gì.
"Miên Miên em đừng nhúc nhích ha." Nàng nói, ngay sau đó tiến lên vài bước nhón chân, ngừng thở nâng cao tay, thoáng sửa sang lại phần tóc mái cho Tô Kỷ Miên, sau đó liền cài đóa hoa kia lên tóc đối phương.
Cánh hoa mềm mại phối cùng khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, thật sự là đẹp vô cùng.
Đôi mắt Đỗ Thanh Thanh tại đây một giây liền sáng lên, vội vàng lại lần nữa lấy di động ra chụp cho người ta mấy tấm, sung sướng cúi đầu thưởng thức thật lâu thật lâu.
Xem quá nghiêm túc, không nghĩ tới người bên cạnh cũng đang hết sức chuyên chú nhìn mình.
Một hồi lâu mới cuối cùng thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn xem ánh chiều tà phía chân trời, cũng không biết rốt cuộc nghĩ đến cái gì, một lát sau khóe môi lại lần nữa giương lên trên.
-
Bởi vì giữa trưa đã ăn lẩu, cho nên Đỗ Thanh Thanh cố ý dặn dò phòng bếp bên kia làm cơm chiều thanh đạm chút.
Sợ Tô Kỷ Miên bị thượng hỏa (nóng trong người),cho nên muốn cho nàng trung hòa trung hòa.
Mà bên phía phòng bếp bên kia, thời gian qua cũng đã sớm hiểu biết khẩu vị của Tô tiểu thư, lập tức tỏ vẻ không thành vấn đề, thực mau dựa theo yêu cầu của tiểu thư làm rất nhiều món ngon không nóng người.
Ăn xong xác thật còn rất thoải mái, trong bụng tràn đầy một mảnh ấm áp.
Sau khi ăn xong, Đỗ Thanh Thanh kêu Tô Kỷ Miên đến sofa nghỉ ngơi trước, bản thân thì tranh thủ ra ngoài gọi điện thoại cho bác sĩ, dò hỏi khi nào thì thích hợp dẫn người đến tháo bột.
Sau đó, lại quay đầu đi gõ hệ thống.
"Làm sao vậy?" Hệ thống lúc này rõ ràng cũng vừa cơm nước xong, đang nằm liệt trên sofa xem TV tiêu cơm, "Tìm tôi chi á?"
Phỏng chừng là đang xem bản ghi hình hai người, ngay cả khẩu âm cũng bị lây bệnh.
Đỗ Thanh Thanh nghe có điểm muốn cười, nhưng mà dù sao cũng là muốn hỏi nàng chuyện nghiêm túc, cho nên trầm mặc vài giây rốt cuộc vẫn đè ép ý cười xuống, thanh thanh giọng hỏi nàng: "Tôi muốn tìm cô hỏi một chút về tiến triển của vụ án."
"Chủ yếu là muốn biết cảnh sát bên kia rốt cuộc có tỏa định thân phận hung thủ được hay chưa." Nàng nói, yên lặng lắc lắc đầu, "Tôi mấy ngày nay cũng gọi điện hỏi qua, nhưng bọn họ cũng không hoàn toàn nguyện ý tiết lộ với tôi quá nhiều."
"Tôi thật sự là...... Có chút lo lắng."
Kỳ thật lời này nói vẫn là nhẹ, căn bản không chỉ là một chút, rõ ràng là vô cùng lo lắng cực kỳ lo lắng, cực kỳ bức thiết muốn biết hung thủ rốt cuộc là ai, đến tột cùng vì cái gì phải xuống tay với Tô Kỷ Miên.
Theo lý thuyết Miên Miên thân là một sinh viên bình bình thường thường, hẳn sẽ không có kẻ thù.
Đỗ Thanh Thanh không nghĩ ra, lại sợ hãi vô cùng, sợ hung thủ vẫn ẩn nấp ở chỗ tối tùy thời mà động tay mưu đồ gây rối Tô Kỷ Miên, chỉ cần một khi rảnh rỗi đáy lòng đều sẽ bất an.
Nàng thở dài, kỳ thật cũng biết chuyện này đối với hệ thống mà nói có lẽ cũng có chút khó khăn, cho nên ngày thường có thể nhẫn liền nhẫn, không muốn làm khó đối phương.
Tới tận bây giờ, chung quy vẫn là nhịn không được.
"Cô cũng không cần nói cho tôi quá nhiều đâu." Nàng nói, đáng thương vô cùng khẩn cầu hệ thống, "Một chút là được, cô đừng từ......"
Lời nói còn chưa nói xong, vừa nhấc mắt đột nhiên phát hiện có cái đồ vật truyền tống lại đây.
Đỗ Thanh Thanh theo bản năng giơ tay tiếp nhận, sau khi bắt được trong tay mới phát hiện hóa ra là mấy xấp giấy, cúi đầu lật lật, thế nhưng lại là bản ghi về một ít thông tin liên quan đến hung thủ và tiến triển của vụ án.
Đỗ Thanh Thanh tức khắc bị khiếp sợ tại chỗ, trầm mặc một hồi lâu mới rốt cuộc nhớ tới tìm hệ thống hỏi thăm: "Đây là làm sao có được vậy?!"
"Hầy, cô cũng đừng quản là từ đâu ra." Hệ thống xua xua tay giả vờ thần bí, "Dù sao mặt trên đều viết sự thật, tôi cũng đã tìm rất lâu."
"Mặc dù sổ tay công nhân có quy định hệ thống không thể trợ giúp ký chủ quá nhiều, nhưng rốt cuộc tình huống lần này của cô không bình thường." Nàng nói, "Kịch bản đột nhiên xuất hiện vấn đề, là chuyện mà nhiều năm qua chưa từng xảy ra."
"Cho nên phía trên đã thương thảo rất lâu, quyết định phá lệ kêu tôi giúp đỡ cô nhiều chút."
Hóa ra là như vậy.
Đỗ Thanh Thanh nghe xong gật gật đầu, đáy lòng tức khắc ấm áp, vội vàng mở miệng kêu nàng giúp mình cảm tạ mọi người trong công ty.
Đương nhiên, trong đó cũng nhất định là bao gồm cả hệ thống.
"Ngày mai tôi mua khoai lát cho cô ha." Đỗ Thanh Thanh cười cười, đặc biệt nghiêm túc hứa hẹn với nàng, "Mỗi vị một thùng thế nào ha?"
"Okla." Hệ thống vừa nghe hai mắt liền tỏa sáng, lập tức xé tan bộ dáng vừa rồi, lộ ra dáng vẻ giản dị nhất của mình, "Mấy vị mới ra kia cũng muốn nữa!"
"Đã biết." Đỗ Thanh Thanh thực mau gật đầu, "Sẽ không bạc đãi cô đâu."
Dăm ba câu, tức khắc dỗ dành người ta vui vẻ.
Hệ thống vừa lòng, ngay sau đó lui về tiếp tục xem TV, cho Đỗ Thanh Thanh đủ thời gian để xem tin tức cũng như sửa sang bình ổn lại, thậm chí còn dặn dò nàng có chuyện gì cần nhất định phải nhớ nhắn lại.
"Được rồi." Đỗ Thanh Thanh nhẹ giọng đáp, sau đó cúi đầu, cả người lui về sau vài bước cuộn tròn dựa lên tường, khẩn trương lại bất an bắt đầu xem nội dung trên giấy.
Càng xem càng cảm thấy kinh hãi, trong đầu cũng đột nhiên cuồn cuộn rất nhiều ký ức khiến người ta thống khổ.
Hung thủ làm hại Tô Kỷ Miên là một nam nhân, họ Vương, vóc dáng không quá cao nhưng cường tráng, người thành phố B, lúc trước vẫn luôn ở bản địa làm công, 5 năm trước không biết vì sao lại đột nhiên tới thành phố C, cũng chính là nơi Tô Kỷ Miên và Đỗ Thanh Thanh ở.
Nghe nói vẫn luôn là dân thất nghiệp lang thang, không biết rốt cuộc là dựa cái gì mà sống.
Nhưng này đều không quan trọng, điều khiến người ta cảm thấy sợ hãi chính là, hóa ra hắn đã không phải lần đầu tiên phạm án, trước khi hại đến Tô Kỷ Miên trong tay hắn thế nhưng đã có hai mạng người.
Là một cặp vợ chồng trung niên, hơn bốn mươi tuổi, làm việc ở viện nghiên cứu, tuy rằng không có dán ảnh chụp người bị hại, nhưng lại kèm theo miêu tả phi thường kỹ càng tỉ mỉ.
Chiều cao, độ tuổi, hình thể, khuôn mặt.
Tinh tế đến mức, thậm chí có thể khiến người ta lập tức tưởng tượng ra được bề ngoài của hai người.
Đỗ Thanh Thanh nhìn nhìn liền không tự giác mở to hai mắt, chóp mũi đột nhiên đau xót, nước mắt cơ hồ ngăn không được chảy ra ngoài, thật lớn thống khổ khiến cho nàng cơ hồ sắp không đứng được, bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay theo bản năng gắt gao nắm chặt.
Tại sao lại trùng hợp như vậy, tại sao lại có thể trùng hợp như vậy.......
Đỗ Thanh Thanh lắc đầu, nước mắt từng viên từng viên lớn rớt ra ngoài, trong đầu thực mau chiếu ra khuôn mặt của cha mẹ.
Ngoại trừ làm việc ở viện nghiên cứu, những thông tin khác thật sự thật sự quá giống cha mẹ nàng, giống như, giống như người chết trên tờ giấy chính là bọn họ, ngay cả họ tên cũng ngạc nhiên là giống nhau như đúc.
Suy nghĩ của Đỗ Thanh Thanh lập tức lại trở về tới cái ngày ấy, cả người tức khắc lâm vào vực sâu vô tận.
Lại nhìn tiếp xuống dưới, còn có cả tên của Tô Kỷ Miên, cũng có một ít miêu tả hiện trường ngày đó.
Ngày mưa, hẻm tối, ánh dao sắc nhọn.
Đỗ Thanh Thanh cắn chặt răng miễn cưỡng đọc xong toàn bộ, ngay sau đó cả người như là mất hết sức lực đổ gục trên mặt đất, trong đầu ầm ầm, huyệt thái dương nhảy dựng phát đau.
Cơ hồ sắp khóc ngất đi, rồi lại ở thời khắc tuyệt vọng bất lực nhất nghe được phía sau có cái thanh âm truyền tới.
Đỗ Thanh Thanh cuốn đống giấy lại bỏ vào hòm giữ đồ trói định tùy thân của mình, sau đó hai mắt đẫm lệ quay đầu lại xem, thực mau thấy được Tô Kỷ Miên đứng dưới ánh trăng.
Có lẽ là chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của nàng, Tô Kỷ Miên hiển nhiên cũng là sửng sốt.
Kêu tên nàng một tiếng, bước chân vội vã đi tới, đáy mắt rõ ràng mang theo lo lắng cùng quan tâm, ngồi xuống bên cạnh nàng, chuyện đầu tiên làm đó là vươn tay ôm lấy nàng.
"Không có việc gì, không có việc gì." Tô Kỷ Miên nói, dùng sức như là muốn khảm nàng vào thân thể, gắt gao ôm chặt nàng, "Em ở đây, đừng khóc."
"Miên Miên." Đột nhiên bị kéo vào một cái ôm ấm áp, Đỗ Thanh Thanh theo bản năng sửng sốt, một hồi lâu mới phản ứng lại đây, cả người cơ hồ đều phải dính ở trên người đối phương, "Chị thật khổ sở, chị thật sự rất sợ hãi."
"......"
Lần đầu tiên đem hết thảy toàn bộ cảm xúc bi thương phát tiết với nàng.
-
Đỗ Thanh Thanh khóc thật lâu thật lâu, Tô Kỷ Miên cũng dỗ nàng thật lâu thật lâu.
Lúc này thời gian đã khuya, bên ngoài gió đêm quá lạnh, Tô Kỷ Miên sợ Đỗ Thanh Thanh bị cảm mạo, cũng liền rất mau mang người vào nhà.
Dàn xếp người nằm lên giường xong, lại cầm khăn lông ấm đến giúp người lau mặt.
Từ đầu đến cuối đều ôn nhu cực kỳ, chẳng sợ mất trí nhớ quên rất nhiều, nhưng khi đối mặt với bộ dáng này của Đỗ Thanh Thanh lại như cũ xuất phát từ bản năng mà đau lòng.
Hầu hạ đã lâu, cuối cùng cũng đã ổn.
Tô Kỷ Miên thở dài, một lúc lâu sau cũng chưa đứng lên, vẫn luôn ngồi ở mép giường trông chừng Đỗ Thanh Thanh, đáy lòng cũng vẫn luôn vì nàng mà lo lắng khổ sở, rất nhiều cảm xúc không nói rõ chậm rãi lan tràn.
Trong đó tự nhiên cũng bao hàm nghi hoặc, nghi hoặc vì sao người trước mặt lại đột nhiên mất khống chế cảm xúc.
Chẳng qua đấy rõ ràng là bí mật, bởi vì từ đầu đến cuối Đỗ Thanh Thanh cũng chưa từng tiết lộ với nàng.
Tô Kỷ Miên yên lặng mím môi, đang lo lắng, phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, vừa quay đầu lại, một nữ nhân quen thuộc lại xa lạ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Giống như lần trước, duỗi tay điểm điểm cái trán của nàng, rồi lại mở miệng kêu nàng "Mạc tổng".
Nhưng sau đó, đưa đến không chỉ có cuốn vở như lần trước, phía dưới cuốn vở lại nhiều thêm mấy xấp giấy, thoạt nhìn như là bản ghi chép vụ án, hoàn toàn không mấy khác biệt với bản mà lúc trước hệ thống truyền tống cho Đỗ Thanh Thanh.
Toàn bộ từ trên xuống dưới, chỉ có duy nhất một chỗ bất đồng.
Là tên, mỗi một chữ vốn dĩ viết "Tô Kỷ Miên", lại như là bị người nào động tay động chân, thế nhưng ngoài dự đoán đã xảy ra thay đổi.
Biến thành...... Ba chữ khác.
—— "Đỗ Thanh Thanh."
- ------------------
Editor: Ghê chưa ghê chưaa
Hệ thống: Thực vui vẻ, lại có khoai lát ăn rồi~ Không phải chỉ ăn cơm chó nữa~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.