Chương trước
Chương sau
Đỗ Thanh Thanh đứng ở cổng trường cùng Tô Kỷ Miên nói chuyện một lát, lại thấy thời gian thế nhưng đã giữa trưa.
Tô Kỷ Miên và bạn cùng phòng của nàng hẳn là đều chưa có ăn cơm trưa.
Đỗ Thanh Thanh ngẩng đầu thoáng đánh giá Lưu Tĩnh, đại khái có thể phẩm ra trong nhà đứa nhỏ này hẳn là cũng rất giàu có.
Cặp sách hàng hiệu, giày hàng hiệu, trên cổ đeo một vòng cổ hàng hiệu, ngay cả quần áo cũng là mẫu mới nhất, mặc trên người xác thật khá xinh đẹp.
So sánh lại, Tô Kỷ Miên bên kia một thân mộc mạc hơn nhiều.
Lại thấy ngay cả đồ vật xách trong tay cũng đối lập, hai người thoạt nhìn không chỉ đi làm bánh quy thủ công, còn cùng nhau đi dạo siêu thị.
Đỗ Thanh Thanh liếc mắt đến túi trong tay Tô Kỷ Miên, phát hiện cơ bản đều là đồ dùng sinh hoạt thiết yếu, không giống của Lưu Tĩnh, bên trong còn đựng đủ loại đồ ăn vặt.
Đối lập nhưng quá mãnh liệt, cũng không biết Tô Kỷ Miên trong lòng có khó chịu hay không.
Dù sao thì..... Thiếu nữ tuổi này tâm tư xác thật mẫn cảm hơn người khác rất nhiều.
Đỗ Thanh Thanh đột nhiên nhớ tới chính mình rất nhiều năm trước, lại nhìn Tô Kỷ Miên, đáy lòng tức khắc chui ra vài phần đau lòng.
Cũng dứt khoát không để hai người đi ngay, mà chủ động đề nghị muốn mời các nàng ăn cơm.
"Coi như là đáp tạ bánh quy nhỏ của em." Đỗ Thanh Thanh lắc lắc túi nhỏ trong tay, vui vẻ xua xua tay kêu anh trai kia lôi máy kéo trở về trước, "Đi thôi, vừa lúc giữa trưa, cùng nhau ăn một bữa cơm?"
Sợ Tô Kỷ Miên sẽ cự tuyệt, còn trộm để sát vào chút, lấy Lưu Tĩnh làm cớ: "Bằng hữu, cấp cái mặt mũi nha?"
Thành công dẫn người lên xe taxi.
-
Vì cấp mặt mũi thật dài cho Tô Kỷ Miên, Đỗ Thanh Thanh cố ý chọn nhà hàng Nhật nghìn món* mời người dùng cơm.
*cá nhân đều mấy ngàn ngày liêu: theo mình tìm hiểu thì khách đến đây mỗi một người sẽ có thể thưởng thức gần 1000 món khác nhau từ nhiều loại nguyên liệu, vì vậy nên mới xa xỉ.
Lưu Tĩnh tuy rằng trong nhà có chút tiền, nhưng ngày thường cũng sẽ không ra vào nơi xa xỉ như vậy, trong lúc nhất thời xem đến ngây người, mau chóng lấy di động ra dùng sức chụp ảnh.
Còn vừa chụp vừa hỏi, Miên Miên cậu rốt cuộc ở đâu làm quen được với bằng hữu lợi hại như vậy? Này quả thực là nhặt được bảo bối.
Bởi vì quá kích động, thanh âm không cẩn thận có chút lớn.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy tức khắc thả chậm bước chân, nghiêm trang đáp: "Là tôi chủ động làm quen với nàng."
Tiếng nói vừa dứt, Lưu Tĩnh tức khắc tò mò dựng lên lỗ tai: "Tại sao vậy ạ?"
"Suy cho cùng thì thiếu nữ thiên tài như Miên Miên thật sự khó gặp." Đỗ Thanh Thanh cười cười, lộ ra bộ dáng sâu thẳm không lường được, "Học tập tốt, tính cách tốt, ngay cả vẽ tranh cũng đặc biệt giỏi."
"Cho nên tại một khắc kia khi nhìn tới tác phẩm của nàng, liền cảm thấy người này tôi nhất định phải kết giao bằng hữu." Nàng nói, cười rộ lên ý bảo hai người ngồi xuống, "Tôi đặc biệt thưởng thức."
Hóa ra Miên Miên lợi hại như vậy sao? Vẽ tranh thế nhưng lại có thể được nhân vật như vậy thưởng thức.
Lưu Tĩnh nghe vậy gật gật đầu, nhìn tới Tô Kỷ Miên đứng một bên, một lát sau có chút ngượng ngùng nghiêng đầu qua, hỏi nàng: "Miên Miên, hôm nào mình mời cậu ăn cơm, cậu cũng vẽ cho mình một bức tranh được không?"
"Thuận tiện nếu không phiền toái, vậy lại hỗ trợ ký cái tên nha." Lưu Tĩnh có điểm ngượng ngùng nói.
Biết đâu ngày nào đó thật sự phát hỏa (nổi tiếng) thì sao, nàng không gần quan mà cũng được ban lộc.
"......"
Khi mọi người nói chuyện, đầu bếp đã mang sushi vừa mới cuốn tốt đặt lên.
Đây là quán ăn hoàn toàn nhìn tâm tình đầu bếp mà lên món, một ngày chỉ chiêu đãi vài người, chỗ ngồi cũng ít, đầu bếp đứng ở trung gian, khách nhân trực tiếp ngồi ở đối diện.
Tất cả nguyên liệu nấu ăn đều thực mới mẻ, không gian và phục vụ cũng tốt, đặc biệt thích hợp cho kẻ có tiền tới hưởng thụ cuộc sống, trong trí nhớ thì Cận Như Ca trước kia thường xuyên cùng đám bạn mèo mả gà đồng của mình tới đây.
Đỗ Thanh Thanh nhìn Tô Kỷ Miên bên cạnh, sợ nàng sẽ không ăn, vì thể liền dựa theo bộ dáng trong trí nhớ mà ăn một chút, trộm làm mẫu cho nàng, không khí trong lúc nhất thời cũng rất hài hòa.
Đỗ Thanh Thanh người này từ trước đến nay đều là một khi vui vẻ, lời nói liền biến nhiều.
Nhìn thấy Tô Kỷ Miên an tĩnh dùng bữa bên cạnh, đôi mắt thực mau vô thức cong lên.
Ngay sau đó liền tự mình bắt chuyện, cùng Lưu Tĩnh triển khai giao lưu thêm sâu, trong tối ngoài sáng ý bảo nàng về sau hãy chiếu cố chiếu cố Miên Miên nhà chúng ta nhiều chút nha.
"Yên tâm đi, quan hệ của em và Miên Miên rất tốt!" Lưu Tĩnh đáp lời, cầm lấy sushi đầu bếp đặt lên tới bỏ vào miệng.
Đang ăn, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, khi quay đầu nhìn lại, ở cửa thang lầu thế nhưng lại nhiều thêm một người.
Là một người tóc vàng, một thân hàng hiệu mặc vàng đeo bạc, thoạt nhìn là cái phú nhị đại rất lợi hại.
Nhưng bởi vì nội bộ không được, khuyết thiếu nội hàm, chẳng sợ quần áo có tốt mấy cũng như cũ không thể che khuất khí chất lưu manh của hắn.
Đỗ Thanh Thanh một chút liền nhận ra, đây là một trong những bằng hữu của Cận Như Ca, nhưng thậm chí còn không thể tính là hồ bằng cẩu hữu.
Hai người sở dĩ quen biết, vẫn là bởi vì cha người này làm ăn với Cận cha, lúc trước khi hắn suy sụp sắp không trụ nổi, vẫn là nhờ Cận cha nhân từ kéo một phen, lúc này mới miễn cưỡng bảo vệ được công ty nhà mình.
Chẳng qua là sau đó hoạt động không được, thêm cả đứa con cả ngày tùy ý tiêu xài, kỳ thật của cải cũng thừa không bao nhiêu.
So với Cận gia kém không nhỏ.
Đỗ Thanh Thanh không có ấn tượng tốt về hắn, cũng không nghĩ phản ứng, vốn định làm bộ không thấy.
Nhưng nề hà gian tiệm ăn này thật sự quá nhỏ, tóc vàng đục lỗ đảo mắt một vòng liền trực tiếp chú ý tới nàng.
Liền kêu cũng chưa kêu đã tự mình tiến tới đây, thậm chí còn tự quen thuộc ngồi vào bên cạnh Đỗ Thanh Thanh, kêu phục vụ lấy cho mình chai rượu đắt nhất trong tiệm.
Giơ tay đổ rượu đầy cốc chân dài, khóe miệng nhếch lên, đưa đến trước mặt Đỗ Thanh Thanh nói: "Không nghĩ tới hôm nay vậy mà có thể gặp được Cận đại tiểu thư, đã lâu không gặp, chúng ta cùng uống một chén đi."
Dầu mỡ quả thực viết đầy mặt.
Đỗ Thanh Thanh nhìn hắn, lại nhìn tới ly rượu đầy trong tay người này, đột nhiên thực mau liền minh bạch ý đồ của hắn.
Muốn thật là lễ phép chạm cốc nào có ai rót đầy như vậy, người này chỉ sợ là nghe nói ngày đó mình ở yến hội uống quá nhiều mà mất mặt, cho nên lần này muốn cố ý chuốc say nàng để chế giễu.
Ý thức được điểm này, Đỗ Thanh Thanh tức khắc liền nhíu mày.
Nghĩ nhà hắn cùng Cận cha vẫn còn có quan hệ hợp tác trên thương trường, không nghĩ lại nháo loạn khiến quan hệ quá căng, vì thế liền suy nghĩ lý do thoái thoác còn tính lễ phép chút.
Vừa muốn mở miệng, lại đột nhiên nghe được một bên truyền đến giọng nói quen thuộc: "Cận tiểu thư gần nhất thân thể không khỏe, ngài dứt khoát lấy trà thay rượu đi."
Thế nhưng là Tô Kỷ Miên!
Người này là ở thế nàng nói chuyện ây.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy sửng sốt, theo bản năng nhìn đến Tô Kỷ Miên, đáy lòng đột nhiên có trận nước ấm trào qua.
"Như vậy sao được, trà nào so được với rượu có nghi thức cảm." Đại khái là không dự đoán được đột nhiên có người nói chuyện, tóc vàng cũng là sửng sốt, trên dưới đánh giá nàng một phen, sau đó nói, "Lại uống không bao nhiêu, lo lắng cái gì."
Ngữ khí nghe lên rõ ràng không có lễ phép như khi cùng Đỗ Thanh Thanh nói chuyện.
Từ nhỏ lớn lên trong loại thế giới này, hắn biết rõ người trong giới có bao nhiêu loạn, rất nhiều kẻ vì tìm kích thích mà không màng đạo đức, luân lý, chuyện gì cũng có thể làm được.
Giống Cận Như Ca loại đại tiểu thư này cũng không ngoại lệ, đừng nhìn ngày thường ra vẻ rất cao quý, nhưng ngầm bên trong là cái bộ dạng gì ai mà biết được, trước đó không lâu còn nghe nói nàng ở trong yến hội trêu đùa tiểu cô nương đấy, còn tạt người ta một thân rượu vang đỏ.
Chỉ sợ hôm nay người này cũng vậy.
Tóc vàng hừ lạnh một tiếng, vừa nhìn cách ăn mặc của Tô Kỷ Miên liền biết người này không phải cùng cái cấp bậc với Cận Như Ca, sẽ xuất hiện ở chỗ này sợ rằng chỉ có một nguyên nhân, phỏng chừng là đồ chơi nhỏ mà Cận Như Ca không biết từ nơi nào tìm về.
Loại người này làm sao xứng nói chuyện với hắn.
Tóc vàng khinh thường, không lại để ý nàng, tiếp tục muốn mời rượu, vừa mới chuẩn bị nói cái gì, liền thấy bàn tay mảnh khảnh trắng nõn vươn lại đây.
Lại ngoan cường đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, trực tiếp đưa lên môi mình, không nói hai lời liền cho toàn bộ uống hết vào bụng.
Thậm chí còn phụ họa thêm một câu: "Nếu nhất định phải uống, vậy lần này tôi thay Cận tiểu thư một ly."
Hành động trực tiếp làm chấn kinh mọi người ở đây.
Đặc biệt là tóc vàng, nhất thời không rõ đây là trạng huống gì, trực tiếp sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, tức khắc trên mặt không nhịn được.
Liếc mắt nhìn Tô Kỷ Miên, một lát sau mặt đầy trào phúng nói một câu: "Cô là cái thá gì!"
"Cận tiểu thư cô cũng thật là." Hắn hừ lạnh, xoay mặt nhìn về phía Đỗ Thanh Thanh, "Sao lại không dạy bảo cho tốt......"
Nói đến đây, đột nhiên im bặt, sau đó cả người hắn đều đông cứng.
Bởi vì hắn phát hiện...... Người trước mắt này thế nhưng lại tức giận, tựa như chạm phải khối nghịch lân nào của nàng, ngay cả khí tràng cũng bất đồng với vừa rồi.
Tóc vàng bỗng dưng có điểm sợ hãi, trầm mặc một lúc sau liền vội vã cười rộ pha trò: "Cận tiểu thư....."
Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên bị Đỗ Thanh Thanh mở miệng cắt ngang.
Cũng thấy nàng chậm rãi đứng lên, một bàn tay vươn về phía trước nắm kéo cổ áo hắn, lạnh lùng nói một câu: "Còn cậu thì là cái thá gì?"
-
Đỗ Thanh Thanh hai ngày nay bận rộn trồng trọt, lực tay tăng lên không nhỏ.
Nắm một kẻ gầy yếu như tóc vàng đúng là không phải chuyện khó, hơn nữa biểu tình cũng lạnh, cả người thoạt nhìn rất có cảm giác áp bức.
Tóc vàng bị nàng dọa tới rồi, hoãn một hồi lâu mới ý thức được chính mình hình như đã làm ra chuyện sai lầm, vội vàng mở miệng bổ cứu: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi mới vừa rồi nói không lựa lời nói sai rồi, Cận đại tiểu thư đừng để trong lòng."
"Tôi tự phạt một ly bồi tội có được không?" Hắn nói, vội vàng giơ tay lấy bình rượu kia tới, nơm nớp lo sợ mà đổ rượu cho chính mình.
Chẳng qua lần này còn chưa kịp động, lại đột nhiên bị Đỗ Thanh Thanh ngăn cản.
"Tự phạt cũng được." Nàng nói, tay nhàn rỗi còn lại chậm rãi duỗi về trước, lại trực tiếp đoạt lấy bình rượu trong tay tóc vàng.
Đưa đến trước mặt, mang theo ý cười nói: "Trực tiếp uống cái này đi."
"Ôm tu một lọ càng có nghi thức cảm nha."
Này không phải làm khó hắn sao!. Ngôn Tình Tổng Tài
Tóc vàng khựng người, mồ hôi lạnh hai bên tóc mai chảy xuống: "Cận tiểu thư ngài đừng nói giỡn mà."
"Tôi không nói giỡn." Đỗ Thanh Thanh cười cười, tiếp tục mở miệng đe dọa hắn, "Cậu tốt nhất mau trực tiếp ôm bình này bồi tội."
"Nếu không...... Chà, tôi thấy dạo này trời lạnh rồi, nên để nhà cậu phá sản đi thôi." Nàng nói, trong đầu đột nhiên hiện ra kịch bản bá đạo tổng tài mà hệ thống cho nàng xem.
Nghe thấy có vẻ giống như hơi phô trương, nhưng kỳ thực ngẫm lại thật đúng là không phải vui đùa.
Mấy năm nay sản nghiệp trong nhà hắn xác thực phát triển trì trệ, thiếu một đống nợ bên ngoài không nói, còn bởi vì gần nhất luôn chậm trễ phát tiền lương, nhóm công nhân cũng đều là oán than đầy trời.
Nếu không phải bởi vì có cận cha cùng bọn họ hợp tác, được đến tài chính miễn cưỡng có thể duy trì công ty phát triển, công ty e rằng đến một ngày nào đó liền thật sự căng không nổi nữa, bên ngoài đều truyền tai nói Cận cha cưng chiều Cận Như Ca như bảo bối, loại chuyện hắn sẽ bởi vì một câu nói của con gái mà kết thúc hợp tác như thế này hắn xác thật có khả năng làm được.
Tóc vàng ngày thường quậy phá, nhưng cũng may tại loại đại sự như này vẫn còn tính thanh tỉnh, ý thức được tình thế không ổn, cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể khẽ cắn môi mà làm.
Thật đúng là trực tiếp tu cả một chai, trước khi đi phải vào trong WC phun ra một bãi.
Sự tình đến đây xem như là thuận lợi giải quyết.
Đỗ Thanh Thanh bị tóc vàng làm cho không còn tâm tình, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn ngày thường, không bao lâu liền kết thúc bữa trưa này.
Ngẩng đầu nhìn sang Tô Kỷ Miên và Lưu Tĩnh bên cạnh, phát hiện hai người cũng đã ăn xong, ngay sau đó liền tính tiền ra về.
Nhưng mà chỉ vừa mới ba giờ mà thôi.
Đỗ Thanh Thanh trong lòng băn khoăn, nghĩ Tô Kỷ Miên lúc ăn cơm lại bị ủy khuất, cũng liền cố ý muốn bồi thường.
Vì thế liền gọi xe cho Lưu Tĩnh trở về, bản thân lại hướng Tô Kỷ Miên phát lời mời, hỏi nàng muốn hay không đi ra ngoài ruộng ngắm phong cảnh thả lỏng tâm tình.
Sợ người này uống say sẽ té ngã, thậm chí còn theo bản năng duỗi tay lôi kéo ống tay áo của nàng.
Thật cẩn thận lại mang theo chút dè dặt.
Tô Kỷ Miên nhìn nhìn bàn tay trên cổ tay mình, một lát sau lắc đầu nói: "Tôi không có say, Cận tiểu thư đừng lo lắng."
"Vừa lúc trong chốc lát tôi cũng không có bận việc gì." Nàng nói, đáy mắt dường như hiện lên một tia nhàn nhạt ý cười, "Vậy cùng đi đi."
Ngữ khí nghe có vẻ còn muốn ôn nhu hơn ngày thường không ít.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy cảm giác áy náy trong lòng thoáng tiêu tan một chút, vội vàng giơ tay bắt một chiếc xe, kéo người cùng đi ra ngoài ruộng.
Hôm nay thời tiết còn rất không tồi.
Quản gia tự phát mang theo mấy người hầu đi ra ngoài ruộng, từ xa nhìn tới liền thấy một vùng người cần cù lao động.
Vừa lúc có một người hầu đến từ nông thôn, trước kia từng vì trồng trọt mà lái qua máy kéo, Đỗ Thanh Thanh thấy thế vội vàng kêu người lại đây, kêu hắn lên xe làm mẫu biểu diễn cho Tô Kỷ Miên, thịch thịch thịch thật không ngại gì.
Đỗ Thanh Thanh rất hài lòng, đợi người biểu diễn xong lại tự mình cầm cuốc biểu diễn cho Tô Kỷ Miên xem trồng trọt như thế nào.
Cuối cùng mang theo tay nhỏ cùng khuôn mặt nhỏ đen tuyền quay trở lại, mệt nhoài ngồi xuống bên bờ ruộng, nhìn tới bánh quy trong tay Tô Kỷ Miên, đột nhiên bắt đầu cảm thấy đói.
"Miên Miên giúp tôi mở ra đi, muốn ăn một cái!" Nàng nói, mặt đầy chờ mong nhìn chăm chú vào túi bánh Tô Kỷ Miên vừa mở ra, duỗi tay tới muốn lấy.
Mới vừa nhấc tay lên, lại đột nhiên chú ý tới lòng bàn tay đen tuyền của mình.
"A......" Nàng dừng một chút, không khỏi cảm thấy có chút tiếc hận, "Chậc, tay tôi bẩn quá, trở về rồi ăn vậy."
"Phiền toái Miên Miên lại lần nữa....."
Hai chữ "gói lại" còn chưa kịp xuất khẩu, đã thấy Tô Kỷ Miên đột nhiên bỏ tay vào túi giấy.
Cúi đầu nhìn vào trong, sau đó cầm một cái bánh quy hình con cún nhỏ, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt nàng: "Cận tiểu thư ăn đi."
Muốn đút, đút nàng sao?!
Đỗ Thanh Thanh vinh hạnh lại sợ hãi, thử thò lại gần ngậm lấy khối bánh quy kia, bởi vì quá mức khẩn trương, hàm răng và đầu lưỡi đều lơ đãng quét qua ngón trỏ của Tô Kỷ Miên.
Nhưng Tô Kỷ Miên lại như là không chút nào ghét bỏ, đút xong một cái thì lại cầm tiếp một cái, ngồi tại chỗ bình tĩnh đợi người ăn xong liền đưa lên.
Đỗ Thanh Thanh tiếp tục thật cẩn thận ngậm lấy, một bên ăn một bên mơ hồ không rõ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Miên Miên hôm nay như thế nào tốt như vậy nha, thế mà lại còn đút cho mình."
Bản thân cũng chỉ là lẩm nhẩm cho chính mình nghe, lại không nghĩ vậy mà bị người ta nghe thấy hết.
Cũng thực mau nghe được Tô Kỷ Miên lại một lần mở miệng, ngữ khí thực nhẹ nói một câu: "Đại khái là.. bởi vì vừa mới uống một chén rượu kia đi."
"Giống như Cận tiểu thư đã nói vậy, tôi hiện tại...... Thật sự có chút say."
Thanh âm ôn nhu, tựa như cơn gió mùa hè đang say.
- ---------------
Editor có lời muốn nói: Dior Thanh Thanh:))))
Tô Kỷ Miên: Uống rượu nhưng không say rượu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.