Về đến phủ, dưới bếp đem sủi cảo lên, yến tịch ăn cũng không vô được bao nhiêu, trong bụng chẳng có gì, Bạch Thanh ăn vài miếng rồi rửa mặt đi ngủ.
Bởi vì chuyện này, hôm sau bị Ngô ma ma tế cho một trận, nói nàng phải sửa lại tật xấu chỉ thích mỹ thực, thôi được rồi, sửa thì sửa muốn ăn thì ăn, không muốn ăn sẽ không ăn, thích mỹ thực cũng không phải xấu nha.
Đương nhiên, chuyện này sau này nói tiếp.
Hôm nay chính là đêm ba mươi, bất kể là hoàng thất hay bá tánh bình dân, cũng là ngày tốt nhất để đốt nhang giổ tổ.
Bạch gia nguyên quán ở Nam Tầm, hơn một nửa đất đai ở Nam Tầm đều dưới danh nghĩa của Bạch gia.
Từ đường của gia tộc Bạch thị cũng ở Nam Tầm huyện, ở trong kinh thành chỉ có một mình Bạch phủ của Bạch Tể Viễn.
Cũng bởi vì gia gia của Bạch Tể Viễn là Bạch Minh, Bạch lão gia là thứ xuất, vừa mới trưởng thành thú thê, đích mẫu tùy tiện cho hắn mười lượng bạc rồi đuổi đi, cả từ đường cũng không cho hắn vào.
Bị làm nhục như vậy, Bạch Minh đánh cược tất cả, bán sạch gia sản ít ỏi, đem thê nhi phó thác cho nhạc gia (nhà vợ),bỏ đi ra biển, đem về một đống gia tài, bọn người trong gia tộc mới ra mặt muốn tiếp đón nhất tộc của hắn trở về.
Đáng tiếc Bạch Minh đã bị tộc nhân thương tổn quá sâu sắc, cũng không trở về Nam Tầm, mà lựa chọn vào kinh.
Dàn xếp ổn thỏa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-doc-nu-phu-trung-sinh/2972934/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.