Lời này của Hưng Khánh Đế, quả thực có thể nói là trực tiếp đem Thuận Ninh trưởng công chúa nói thành mưu phản soán vị rồi. Tội danh như vậy, sao nàng chịu nổi.
Thuận Ninh trưởng công chúa há to miệng, vẻ mặt không dám tin nhìn Hưng Khánh Đế, giật mình sững sờ, ngay cả Huỳnh tú gia phả rơi xuống đất cũng không phát hiện.
Nàng hai chân lảo đảo lui về sau mấy bước, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, giống như không có cách nào tiếp nhận bị người vô tình tổn thương cùng oan uổng như thế.
Đôi mắt Hưng Khánh Đế lộ ra vẻ đau khổ, khóe mắt liếc nhìn Tiếu Túc đang cúi đầu im lặng, trong lòng lại càng cảm thấy xót xa.
Đã nhiều năm trôi qua, người vô tội nhất, chính là hài tử này, đã hai mươi năm, dù chỉ là một ngày, cũng không có, hắn chưa từng hưởng thụ tình mẫu tử ôn nhu.
Thuận Ninh trưởng công chúa, là thân mẫu của hắn, lại tình nguyện đem tất cả tâm tư đặt vào cây cỏ lá hoa, tài nghệ tú phẩm, cũng không nguyện liếc mắt nhìn nhi tử mà nàng hoài thai mười tháng, thiếu chút nữa bị mất tính mạng mới sinh hạ được.
Hôm nay, vì một bộ Huỳnh tú, nàng thậm chí đem những lời lẽ nhục mạ, nữ tử trong lòng hắn.
Đều là mẫu thân, Diêu thị lại chảy máu tươi, bên bờ vực tử vong, cũng không quên đem đôi nhi tử phó thác lên người trượng phu, khẩn cầu hắn và hoàng hậu lưu tâm.
Mà tỷ tỷ của hắn biết rất rõ cô nương kia là nữ nhân mà nhi tử nàng một lòng khát cầu, đã không ra tay tương trợ cũng thôi, hết lần này tới lần khác lại còn làm như thế.
Nàng sao có thể nhẫn tâm như vậy? Tại sao có thể ngoan tâm như thế?
- Ra ngoài, bắt đầu từ ngày hôm nay, nếu không được tuyên triệu, thì đừng có tiến cung.
Hưng Khánh Đế hoàn toàn lạnh tâm, hắn nói những lời tuyệt tình như thế, mà giọng nói lại rất bình tĩnh, không có một tia dao động. Vẻ mặt cùng lời nói như vậy, khiến trong lòng Thuận Ninh trưởng công chúa cảm thấy sợ hãi cùng kinh hoàng.
Làm tỷ đệ ba mươi chín năm, nàng biết rõ hoàng đệ của mình khi nào có thể chọc, khi nào không thể chọc. Đã nhiều năm như vậy, kể từ lúc hắn đăng cơ kế vị, dù nàng có làm nhiều điều quá đáng, hắn cũng chưa bao giờ chỉ trích nàng.
Hôm nay lại nói ra những lời này, quả thực làm nàng không thể tiếp thu được, lúc này liền gọi thẳng kỳ danh của hắn, hét lớn nói:
- Liên Hạo, vì một xú nha đầu vô liêm sĩ, liền đối xử với ta như vậy? Ngươi đã quên, quên lúc trước vì ngươi, ta đã trải qua cuộc sống như thế nào sao?
Nàng giơ tay lên, che ngực của mình, tràn ngập bi phẫn cùng không cam lòng, sâu đậm tới mức không thể che giấu được hận ý, toàn bộ đều hiện ra bên ngoài.
Mỗi lần có gì bất mãn, nàng cũng nói như vậy nói nàng vì mình mà trả giá, khiến Hưng Khánh Đế thỏa hiệp, sau đó mặc kệ nàng muốn cái gì cũng được.
Đáng tiếc, lúc này nàng tính toán lầm rồi. Hưng Khánh Đế nghe nàng nói như vậy, chẳng những không động dung hay áy náy, ngược lại sắc mặt càng lộ vẻ thâm trầm tối tăm, khóe mắt không ngừng co giựt, trong miệng thở "Vù vù" tức giận, cho thấy hắn đã đến mức không thể nhịn được nữa.
Hắn kìm nén bực bội, gắt gao chịu đựng, không có bộc phát ra. Chỉ là cơn tức này, bộc phát quá lớn, khiến hắn có chút mê muội, đôi tay gắt gao níu chặt ngự án, mới không có ngã xuống.
Thái giám tổng quản Tô Phúc đã hầu hạ bên cạnh hoàng thượng ba mươi sáu năm, sớm chiều chung đụng, sao hắn có thể không nhìn ra tâm tình cùng ý tứ của Hưng Khánh Đế lúc này.
Hắn vẫy vẫy tay, ra hiệu Bạch Triệt, Tiếu Túc, Viên Mậu Lâm cùng bọn cung nữ thái giám hầu hạ trong điện lui ra khỏi đại điện.
Viên Mậu Lâm nhìn thấy hai tỷ đệ Hưng Khánh Đế đang giương cung bạt kiếm, đâu còn nghĩ đến chổ dựa nữa, chỉ sợ bị vạ lây, càng muốn nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi đại điện, còn muốn mượn cơ hội này để trốn ra khỏi cung, lại bị bọn thị vệ bên ngoài cung ngăn lại.
Bạch Triệt và Tiếu Túc xưa nay luôn thân cận với Hưng Khánh Đế, thấy bộ dạng hắn như thế, rất muốn mở miệng khuyên giải đôi câu, lại bị Tô Phúc lắc đầu ngăn lại. Đành phải theo mọi người lặng lẽ rời đi.
Rời khỏi điện, mọi người đều nhìn nhau, nhưng lại không dám nói gì, trong điện Hưng Khánh Đế, giờ khắc này hoàn toàn bạo phát.
- Ngươi trải qua mấy ngày?
Hắn lạnh lùng cười, trong tiếng cười kia, lại rõ ràng có chút nức nở:
- "Quân Thần" Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc, trừ người hoàng gia thì hắn chính là người ưu tú vĩ đại nhất, lại là phu quân của ngươi. Thân kinh bách chiến An Nhạc hầu Tiếu Túc lại là thân sinh nhi tử của ngươi. Còn có "thi tiên" thám hoa lang Lý Thượng, lúc ngươi thành thân, hắn không oán không hận chờ ngươi, lúc ngươi cùng cách tái giá, hắn không để ý thân nhân phản đối, nghĩa vô phản cố thú ngươi, từ đầu đến cuối đều không rời xa ngươi. Ngươi từ nhỏ đã được mẫu hậu sủng ái yêu thương, nuôi dưỡng ngươi mười mấy năm, đau sủng ngươi cả đời, cùng lắm là chỉ gả ngươi cho người nam nhân mà ngươi không thích mà thôi, ngươi liền hận mẫu hậu đến nổi đến chết cũng không gặp. Dù vậy, mẫu hậu cũng không oán trách ngươi nửa lời, trước khi chết còn muốn trẫm thề vì ngươi mà tha thứ, vì ngươi mà dung túng. Mà trẫm, thân là cửu ngũ chí tôn, đứng đầu thiên hạ, ngươi lại không để trong mắt. Mười mấy năm qua, mỗi lần ngươi mất hứng, muốn nói gì thì nói, ngươi có từng nghĩ trẫm sẽ vì những lời đó mà thương tâm? Cũng chưa từng nghĩ đến các thần tử cùng dân chúng trong thiên hạ sẽ đối đãi với trẫm như thế nào? Ngươi đều đạp lên đầu trẫm, cuộc sống của ngươi còn trôi qua không tốt sao? Có phải ngươi muốn trẫm thối vị nhường chức, đem ngươi đặt lên long ỷ, mới vừa ý ngươi?
(Yul: thân kinh bách chiến:trăm trận trăm thắng; đánh trận nào thắng trận ấy, không có đối thủ nào địch nổi.
Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùng bước)
- Không phải như thế.
Nghe Hưng Khánh Đế bi thương cùng tức giận lên án, trong lòng Thuận Ninh trưởng công chúa chua xót không thôi, thân thể nàng mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, hai tay chống đỡ ở trên mặt đất lạnh băng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nàng vô lực lắc đầu, lẩm bẩm giải thích:
- Không phải như thế, không phải như thế.
Năm năm rồi, từ lúc mẫu hậu đang hấp hối, trong miệng kêu gọi tên nàng, hắn tuyên triệu nàng mười hai lần, cuối cùng còn cùng hoàng hậu tự mình xuất cung đến phủ công chúa mời nàng, thậm chí hoàng hậu còn quỳ xuống khẩn cầu nàng, nàng vẫn như cũ tâm địa cứng rắn, chết cũng không chịu vào cung nửa bước, không chịu đi gặp mẫu hậu lần cuối, làm cho nàng chết không nhắm mắt, nổi nghẹn khuất này vẫn luôn đè nén trong lòng, không thể phát tác.
Giờ khắc này, sau khi phát tiết châm chọc tức giận mắng, khúc mắc tích tụ nhiều năm, hóa giải hơn phân nửa, trong lòng liền cảm thấy thoải mái.
Nhìn bộ dáng nàng lúc này, lại có chút đau lòng, dù sao cũng là tỷ tỷ của hắn, những chuyện nàng không cam lòng, đều là vì hắn.
Nghĩ đến đây, Hưng Khánh Đế rốt cục vẫn hạ giọng ôn hòa, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nói:
- Ngươi đi đi! Trở về phủ công chúa của ngươi đi, bắt đầu từ hôm nay, không có chiếu lệnh không được rời phủ.
Vừa rồi vẫn chỉ là không thể vào cung, lúc này lại trực tiếp cấm túc ở trong phủ công chúa.
- Hoàng đệ!
Biến hóa quá nhanh, Thuận Ninh trưởng công chúa có chút phản ứng không kịp, mờ mịt ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng mông lung nhìn Hưng Khánh Đế.
Trong nháy mắt, nàng đột nhiên cảm giác, tình cảm tỷ đệ thân thiết, lúc này lại xa xôi như vậy.
Nàng sai rồi.
Từ lúc hắn đăng cơ đã không còn là đệ đệ khi còn nhỏ gọi "Tỷ tỷ, tỷ tỷ ", không muốn rời xa luôn ỷ vào nàng. Bắt đầu từ ngày đó, bọn họ chính là quân thần, không còn là tỷ đệ.
Nhiều năm như vậy, nàng thường xuyên nói "Lúc trước ta vì ngươi..." những lời vô tâm hành động không suy nghĩ, chỉ sợ sớm đã đem tình cảm tỷ muội hai người phai nhạt chẳng còn bao nhiêu!
Hôm nay, hắn bất quá là bắt lấy một cơ hội, để xử lý nàng mà thôi.
Có nói gì cũng vậy! Nàng không kiên trì nữa, cũng không nói gì nữa, chống tay bò dậy, trên đỉnh đầu một đôi trâm bát vĩ phượng vì nàng cúi đầu khom lưng, "Pằng" một tiếng rơi trên mặt đất, rơi vỡ nát trên mặt đất, giống như tâm nàng lúc này.
- Ha ha...
Nhìn những mảnh vụn rơi đầy đất, Thuận Ninh trưởng công chúa đột nhiên cười điên cuồng, nước mắt theo gò má, từ từ chảy xuống.
- Hoàng tỷ!
Hưng Khánh Đế chóp mũi đau xót, cúi đầu gọi một tiếng.
Thuận Ninh trưởng công chúa cũng không có nhìn hắn, giống như nàng không có nghe thấy, chỉ gian nan nâng người lên, thân thể lung lay, cước bộ lại trầm ổn kiên định đi ra ngoài, chỉ có lưng khẽ cong, làm cho người cảm thấy thê lương cùng hiu quạnh.
- Mẫu thân.
Ngoài ngự thư phòng Tiếu Túc thấy nàng đi ra, vẫn là nhịn không được thấp giọng gọi.
Đáng tiếc, Thuận Ninh trưởng công chúa lại không nhìn hắn, giống như hắn không hề tồn tại, lướt qua mọi người, chưa từng ngừng lại một chút nào.
Viên Mậu Lâm há to miệng, muốn lưu lại nàng, nếu nàng rời đi, hắn làm sao bây giờ? Đáng tiếc, bọn thị vệ rất có ánh mắt liền bịt kín miệng của hắn, hắn chỉ có thể giãy giụa, trơ mắt nhìn Thuận Ninh trưởng công chúa ngồi trên xe ngựa xa hoa, hướng đến Hoan Hỉ môn rời hoàng cung.
Hưng Khánh Đế không còn tâm tình, chỉ ban lệnh giải trừ hôn ước của Viên Mậu Lâm cùng Bạch Thanh, nhốt hắn vào ngục, giao thánh chỉ cho Tiếu Túc xử trí, lại sai người ta bí mật lặng lẽ giao cho Tiếu Túc một phong mật chiếu, liền hạ lệnh cho bọn họ xuất cung.
Lĩnh thánh dụ, Bạch Triệt cũng không quan tâm Viên Mậu Lâm sẽ rơi vào thảm cảnh gì, càng không để ý hắn gặp phải dạng kết cục gì, giờ khắc này, trong đầu hắn chỉ duy nhất có một ý niệm, chính là vội vàng về phủ.
Hắn muốn đem tin tức này, báo cho muội muội cùng phụ thân ngày ngày lo lắng băn khoăn.
Mà Tiếu Túc vừa trở lại kinh thành mới nửa ngày, ngay cả nghỉ ngơi cũng không kịp, liền mau chóng chuẩn bị rời kinh đi làm việc trong mật chiếu.
Bạch Triệt không nhìn thấy, lúc Tiếu Túc tiếp nhận thánh chỉ, đã hù dọa Viên Mậu Lâm mềm nhũn cả người, khi nhìn thấy bóng lưng của hắn càng ngày càng xa, trong mắt của Tiếu Túc lóe lên hào quang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]