Nghĩ là làm,tính tình Bạch Thanh xưa nay đều là như vậy. Cho dù nàng chết đi sống lại, vẫn không thay đổi được.
Chỉ là, nàng còn chưa kịp hỏi ý huynh trưởng, bên ngoài có một người tiến vào, hấp dẫn hết mọi chú ý của nàng.
Vừa thấy người này, Bạch Thanh nhịn không được lại rơi lệ lần nữa.
Nâng người lên, mở rộng hai tay bộ dáng như cầu" ôm ta một cái" giọng nói run rẩy:
- Phụ thân!!!
Này một tiếng gọi, quả thật rất bất ngờ, trầm bổng...
Trán Đồ thị giật giật một cái, khóe môi run rẩy.
Lớn như vậy, còn có thể bám phụ thân như vậy sao? Vừa thấy mặt, muốn ôm liền ôm như vậy sao? Không biết kiêng kị sao?
Nam nữ bảy tuổi đã không được ngồi cùng bàn, Bạch gia làm việc, thật quá khác người.
Khi Đồ thị tức giận bất bình so sánh, Bạch Tể Viễn nghe thấy nữ nhi nũng nịu gọi, vẻ mặt không khỏi nhu hòa một chút, nhưng rất nhanh lại trầm xuống, chậm rãi đi vào, giọng lạnh nhạt:
-Như thế nào? Trên người còn đau phải không?
Giọng nói lạnh lùng, nhưng cũng không che đậy được quan tâm trong lời nói.
- Đau!!!
Mười mấy năm nay,Bạch Thanh sớm quen với việc phụ thân,che giấu tình cảm yêu thương quan tâm mình, dưới bộ dáng uy nghiêm, sắc mặt lạnh lùng.
Nên nàng một chút cũng không để ý phụ thân mặt lạnh uy nghiêm, lại ngựa quen đường cũ,vẫn luôn làm nũng.
Nói xong, lại như không quan tâm, nghiêng người liền nhào về phía hắn đang đứng cách giường nàng hai bước, một chút cũng không lo lắng mình sẽ bị ngã xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-doc-nu-phu-trung-sinh/111978/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.