Chương trước
Chương sau
Haruno Sakura ở lại không lâu, cô và Tsunade đều là người bận rộn, bọn cô đang bận tối tăm mặt mày trong việc cải cách bệnh viện và nghiên cứu các chứng bệnh tâm lý, nên mỗi lần ăn cơm với Kakashi thì công chuyện phải đọng lại không ít.
Kakashi ngoài miệng nói không để ý, nhưng trên thực tế ánh mắt lại vô cùng đáng thương, giống như chim ba không nỡ để chim non rời tổ, tội nghiệp nhìn Sakura. Kakashi xưa nay dù có cô độc một mình cũng không muốn nói với người khác, tựa như y từ lâu đã quen rồi, nhưng giờ đây lớp ngụy trang đó lại giống như vỏ đậu phộng bị tách ra, để lộ lớp vỏ lụa mỏng manh, xé ra liền có thể thấy phần hạt trắng nõn, trông nó có vẻ đặc biệt yếu đuối giống như Kakashi của bây giờ.
Nếu như lúc trước Kakashi cũng thẳng thắn như thế thì tốt rồi, cũng sẽ không khiến cho Haruno Sakura cảm thấy gian nan khi bước ra huyền quan* như vậy, cô không biết tại sao vận mệnh sao lại muốn phá hủy một người kiên cường như thầy, nhanh như cắt đã đảo ngược vai trò giữa thầy và bọn cô. Nếu như khi trước được thầy ỷ lại vào mình, chỉ sợ cô sẽ vì thế mà tự hào cả năm đi, nhưng khi thời khắc ấy vừa tới cô chỉ thấy bản thân thật vô dụng.
*Huyền quan: Trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
Sakura thực sự không nhịn được lặng lẽ rơi nước mắt, cô lén lấy tay chùi hai mắt, cuối cùng ôm lấy thầy giáo của chính mình. Cái ôm này rất ấm áp, có điều nó đã không còn cho cô cảm giác an toàn, chỉ dư lại sự trống rỗng đến tột cùng càng khiến nỗi sợ mất thầy trong cô dần lớn lên, thế nhưng cô chỉ có thể trơ mắt nhìn sắc trắng kia từ từ ngã xuống.
Kakashi ôn nhu xoa tóc học trò, nhẹ giọng nói: "Sakura đúng là đã lớn rồi đây, đã trở thành một Ninja chữa bệnh vô cùng ưu tú, không được nản chí, thầy tin tưởng em nhất định có thể."
"... Thật đúng là, " Sakura chôn mặt vào lồng ngực Kakashi rầu rĩ nói, "Vẫn còn cần thầy an ủi em đây, em quả nhiên còn tệ lắm."
Obito ở cách đó không xa nhìn hai người, Kakashi quay đầu cười bất đắc dĩ với hắn.
Haruno Sakura đi rồi, Hokage đại nhân một lần nữa bày văn kiện lên bàn, kỳ thực bất kể là Sakura hay là Tsunade đều cho rằng y nên nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng y vẫn luôn kiên trì nói thân là Hokage thì không thể quá mức lười biếng, quãng thời gian trước khi tình trạng thân thể và tinh thần của y không quá tốt, Shikamaru đã cấm tiệt Hokage mang văn kiện về nhà, gần đây mắt thấy tình huống của y hơi chuyển biến tốt, cậu mới bằng lòng phê chuẩn cho y làm việc tại nhà.
Kakashi không khỏi oán giận một trận, bản thân y là một Hokage mà một chút xíu quyền lực cũng không có.
"Cuối cùng vẫn là nhờ có Obito, tâm tình mới tốt hơn một chút, trạng thái tinh thần cũng đã được cải thiện hơn nhiều" Kakashi cúi thấp đầu vừa nhìn văn kiện vừa nói, "Mới để tôi có thể dành thời gian hoàn thành công việc đây."
Obito nhìn y cười đến mặt mày cong cong, không tỏ rõ ý kiến, cúi người phủ lên người ngài Hokage một cái áo choàng, rồi mới ngồi xuống cạnh đối phương, rót cho mỗi người một chén trà.
Chạng vạng tối nhiệt độ hạ thấp, tình trạng cơ thể của Kakashi đã không cho phép y giống như lúc trước chỉ mặc độc một cái áo lót chuyên dụng của Ninja liền có thể ngồi ngốc đến tối. Nhà y vốn không có áo choàng giữ ấm, vẫn là do Obito chạy đến nơi ở cũ của tộc Uchiha tìm được một cái, giặt sạch nhiều lần mới khử hết mùi bụi bẩn, sau lưng còn có gia huy hình quạt tròn. Kakashi không để ý mà mặc lên, tự nhiên như chính mình cũng là một Uchiha.
"Nói cho cùng vẫn là công lao của chính em đi." Obito nâng trà nói, "Coi như có lần nữa rơi xuống đáy vực, vẫn có thể leo lên, không hổ là Hatake Kakashi."
"Cho dù cậu có nói như vậy... Tôi từ lâu đã không còn là con người kiên định như trước." Kakashi ôn hòa nói, chống tay lên má nghiêng đầu nhìn về phía Uchiha Obito, tâm tình tựa hồ rất tốt, nụ cười trên mặt cũng chân thực không ít, "Hừm, bởi vì còn có Obito ở bên cạnh, cho nên tôi mới có thể lên tinh thần."
Obito trố mắt nhìn nụ cười hiếm thấy của Kakashi, đặt chén trà xuống, tiến lên ôm lấy bờ vai gầy gò của vị Hokage, nở một nụ cười thả lỏng: "A, đây không phải là ý nghĩa cho sự tồn tại của tôi sao?" Hắn vuốt vài sợi tóc bạc còn vương trên trán Kakashi, khẽ đặt một nụ hôn lên trán ngài Hokage của hắn, "Chỉ cho em nửa giờ để làm việc, không được kéo dài thêm."
Đến khi được buông ra Kakashi hoàn toàn ngốc lăng, ánh mắt có chút dại ra, không nói một lời cúi đầu tiếp tục xem văn kiện. Nhưng vệt hồng nhạt trên đôi tai trắng nõn lại chạy không thoát được Sharigan của Obito, hắn cũng không có nói gì, yên tĩnh lùi qua một bên chờ đợi.
Công việc đối với Kakashi bây giờ mà nói thì vẫn còn có chút miễn cưỡng, cho dù đang ở nhà, nhưng khi đối mặt với văn kiện, y khó nén được tâm tình lo lắng, nếu như phát hiện bản thân có chỗ sai sót thì càng thêm nôn nóng. Tuy rằng y vẫn luôn cực lực che giấu tâm tình, nhưng vẫn rất dễ để lộ ra kẽ hở, Obito thậm chí còn tốn chưa tới một giây để nhìn thấu tâm tình của y. Tuy hiệu suất làm việc đang tuột dốc không phanh, nhưng y vẫn luôn kiên trì phê công văn, dù sao so với không làm gì thì cũng tốt hơn rất nhiều, Obito hiểu rõ mặc kệ có làm việc hay không làm việc đều sẽ khiến Kakashi lo lắng, cảm thấy vô cùng sốt ruột, mà xé rách nỗi bất an đó sẽ chỉ khiến y càng thêm suy sụp. Vì lẽ đó hắn không làm gì hết cũng chẳng hề nói gì, chuyện này xác thực chỉ có thể để Kakashi tự mình giải quyết.
Nửa giờ không đủ để cho Kakashi xử lý quá nhiều công việc, nhưng nó xác thực đã hao hết tinh lực không nhiều lắm của y, y trông uể oải đến nỗi bằng mắt thường vẫn có thể thấy rõ, làm việc đến cùng sẽ chỉ khiến tinh thần của y càng thêm kiệt quệ.
Thời điểm tắm rửa cũng là hai người, vì không để cho Kakashi tâm huyết dâng trào tự dìm mình chết đuối, từ khi sinh bệnh cho tới nay y không được phép ở một mình trong không gian quá kín, ở trong mấy không gian nhỏ hẹp như vậy rất dễ nảy sinh những ý nghĩ bi quan và đáng sợ.
Obito đặt một cái khăn lên mái tóc ướt nhẹp của Kakashi, còn Kakashi thì chậm rì rì tự lau khô mình, y không muốn để bản thân quá vô dụng, cho dù tốc độ lau chùi và mặc quần áo đều vô cùng chậm, nhưng y vẫn cố chấp tự mình làm. Obito cũng không ép buộc y, chỉ nhìn thân thể gầy yếu của Kakashi đến xuất thần.
Kakashi cho tới nay cũng không tính là quá cường tráng, tuy cơ bắp cân xứng, nhưng lại vô cùng gầy gò, y đã từng là một Ninja mạnh mẽ trải qua hơn trăm trận chiến, giờ đây bởi vì bệnh tật và chứng kén ăn mà cơ bắp đẹp đẽ đã biến mất, mỡ cũng không còn sót lại bao nhiêu, mặc dù không tới mức da bọc xương, nhưng cũng không phải là thể trạng mà một người đàn ông trưởng thành nên có.
Áo lót chuyên dụng của Ninja được kéo xuống, che đi xương quai xanh tinh xảo cùng lồng ngực đang lên xuống nhẹ nhàng của y, Obito phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng đem áo choàng phủ lên vai Kakashi. Áo lót vốn nên bó sát người bây giờ lại bị mặc đến rộng rinh, Obito siết chặt nắm đấm, cảm giác vô lực kia một lần nữa lại dâng trào trong lòng.
Kakashi không có nhận ra tâm tình tồi tệ của hắn tiếp tục lau tóc, mang vớ đi vào phòng ngủ.
Chứng mất ngủ của y cũng nghiêm trọng không kém chứng kén ăn, y vẫn luôn không muốn đi ngủ quá sớm, nhưng Obito cùng Haruno Sakura đã có sự thống nhất chung, đó là chín giờ tối nhất định phải bắt y lên giường, y cũng chỉ đành nghe theo.
Obito để y ngồi ở trên giường, giúp y lau tóc, bàn tay nhẹ nhàng lau khô từng sợi tóc bạc mềm mại. Kakashi lắc lư đầu theo sức mạnh của hắn, ngã trái ngã phải y như một người bạn nhỏ đã vô cùng mệt mỏi.
Kakashi luôn mất một khoảng thời gian rất lâu mới ngủ được. Y đã là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nhưng tư thế ngủ lại giống như một đứa bé khuyết thiếu cảm giác an toàn, đôi lúc còn muốn Obito nhẹ nhàng ôm lấy, khi ấy y mới có thể thả lỏng thân thể.
Tác dụng của thuốc ngủ đang dần giảm xuống, nhưng Kakashi không được phép tăng thêm liều lượng, Obito mỗi ngày đều chỉ cho y uống hai mảnh thuốc nhỏ, khả năng tự uống thuốc của y từ lâu đã không còn được sự tin tưởng của mọi người.
Khi trời sắp rạng đông Kakashi lại gặp ác mộng, y gần như là đang giãy giụa tự nắm chặt lấy tay phải của chính mình, mồ hôi lạnh thấm ướt cả quần áo, hai mắt nhắm nghiền rơi nước mắt, thống khổ gọi tên Obito và Rin. Obito lập tức ngồi dậy nỗ lực đánh thức y, muốn để Kakashi thả tay mình ra, sức lực của y lớn tới nỗi gần như muốn bẻ gãy tay phải, tới lúc Obito gỡ được tay y ra, trên cổ tay đã lưu lại một vòng máu bầm chói mắt.
"Kakashi! Tỉnh lại đi!" Tiếng rít gào đó đã thành công khiến Kakashi giật mình tỉnh giấc, hai mắt y vì sợ hãi mà trợn tròn nhìn Obito, nhưng y giống như vừa nhìn thấy một cảnh tượng rất đáng sợ, vội cuộn người lại lui về phía sau.
"Không, không..." Y run rẩy khóc ròng, co vào trong góc, "Tôi giết... Tôi giết... Obito?"
Obito chậm rãi tới gần, từng bước tới gần Kakashi đang thất kinh, hắn đếm mãi không hết đây đã là lần thứ mấy Kakashi mơ thấy cảnh y giết chết Rin và hắn, nhưng hắn lại không cách nào nói được "Đó chỉ là mơ, cái gì cũng đều chưa xảy ra hết", vì những giấc mơ đó đều là sự thật, cái cảm giác đau đớn khi Raikiri đâm xuyên lồng ngực hai người gần như đã ám ảnh Kakashi đến tận trong giấc mơ, nó liên tục lặp đi lặp lại như muốn hành hạ y, đẩy y đến vực thẳm của sự tan vỡ. Obito không cách nào mở miệng nói hắn đã hối hận rồi, bởi vì cơn ác mộng này đều một phần do hắn tự tay tạo nên.
"Không sao rồi, Kakashi, đã qua rồi, tất đã qua hết rồi." Chuyện của quá khứ có thể đã kết thúc, nhưng không phải chưa từng xảy ra, Obito không cách nào xóa nhòa được vết sẹo mà bọn chúng để lại trong lòng Kakashi. Vết thương lòng của y vốn đã từng được khép lại, có thể là do khung cảnh hoà bình giả tạo giúp nó lành lại nhưng khi một lần nữa đối mặt với sự thật nghiệt ngã thì nó lại rướm máu một lần nữa, và người xé rách nó ra không phải là Obito hắn sao? Lời nói của hắn cũng giống trái tim của hắn vậy sáo rỗng đến nực cười. Nhưng hắn vẫn kiên định đi tới cạnh Kakashi, ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo, đang run lẩy bẩy của y, an ủi y bằng những câu hết sức vụng về.
Nói với y, tuy rằng y đã làm mất rất nhiều vật quý giá, nhưng Uchiha Obito sẽ vĩnh viễn ở đây.
Một đêm dài đã sắp kết thúc.
- --------------------------------------------------------
Hôn trán: Hơn cả thể hiện điều "anh yêu em", nụ hôn lên trán còn nói lên những điều ý nghĩa tuyệt vời hơn mà người đàn ông dành cho bạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.