- Nha đầu không cólương tâm, sao chúa có thể vứt bỏ ta một mình như vậy? Cháu cũng khôngnghĩ xem, bây giờ cháu mỗi ngày có thể cười ngây ngô như hoa si là docông lao của ai? Nếu như không phải ta nhờ người giúp đỡ, cháu có thếlàm cho đối phương động lòng, cháu cho rằng ai giới thiệu cháu với đốiphương sao? Cháu ….
Trương Mẫn Kinh xổ ra một tràng, đến cả thở cũng không cần, không biết chừng chính cô cũng không biết rốt cuộc là mình nói gì.
Mặc dù sớm biết trước hôm nay khó chạy thoát khỏi tiếng cằn nhằn của dì mình, Khương Minh Hi trước khi vào phòng làm việc đã dùng máy trợ thính vô hình nhét vào tai.
Thế nhưng cô đã quên là hiệu quả của máytrợ thính vô hình quá kém, âm thanh om sòm gấp trăm lần tiếng chim sẻkia đủ để khiến ta phát điên, trừ người không bình thường ra.
Cô rất bình thường, hơn nữa cô đã nhiều phiền não rồi, không thể tha cho cô sao?
- Dì có thể nghỉ ngơi một chút không?
Cuối cùng cô cũng lên tiếng cắt đứt tràng oanh tạc. Những lúc thế này,cô mới hiểu sự quan trọng của em họ, nếu như em họ ở trong phòng làmviệc, dì sẽ tự gò bó, một khi em họ vắng mặt, bà dì sẽ như ngựa sổngchuồng.
Yên lặng hướng lên trời khẩn cầu, dì à, sớm tìm đượcngười để gả đi, có thế thì mỗi lần lễ bái theo dì tham gia bữa ăn hộinghị các quý bà.
- Cháu chờ dì đấy. Trương Mẫn Kinh vội vã chạyvào bếp uống nước, nhưng mà đến lúc cô quay lại chỗ ngồi, Khương Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-chat-lao-cong/111074/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.