Lại một ngày mới,chưa tới sáu giờ, cuộc sống vẫn còn bị nhấn chìm trong giấc ngủ nhưngKhương Minh Hi lại một lần nữa vác ba lô to tướng trên lưng bỏ chạy. Chỉ là lần này cô không bỏ rơi Lục Hạo Doãn.
- Sao em cứ phải mang ba lô to bự như thế?
Nhìn thân hình mảnh khảnh vác chiếc ba lô to cộ, Lục Hạo Doãn nhíu mày. Tại sao cô không thể chăm sóc tử tế bản thân chứ?
Chưa đến một phút, chiếc ba lô trên lưng Khương Minh Hi đã chuyển lên người Lục Hạo Doãn, cô nũng nịu nói:
- Từ bé đến giờ em có thói quen cái gì cũng nhét vào, bỏ đồ cho phồng lên thì thôi, chỉ sợ không đủ dùng, như đô rê mon chẳng hạn, ba lô lớn nàymới thỏa mãn nhu cầu của em.
- Nhưng như vậy là làm hại bờ vai nhỏ nhắn xin xắn kia, túi nhỏ là đủ rồi.
- Em cũng thích túi nhỏ, nhưng mà ba lô to cảm thấy vẫn hay hơn.
Nếu cô ở thêm một tháng chắc chắn mẹ cô sẽ điên lên sẽ tống cổ cả cô cùnghành lí ra ngoài, nếu là hòm đồ thì rất khó coi, ba lô sẽ ít bị nhòm ngó mà còn mang được nhiều đồ.
- Nhạc phụ, nhạc mẫu đã dậy chưa?
- Bình thường sáu giờ họ mới dậy, nếu trời lạnh thì muộn hơn một chút,nhưng chắc chắn là không quá bảy giờ, cha mẹ phải đi chợ, lấy thịt bò để bán.
Sinh hoạt của cha mẹ cô đã nắm rõ suốt mấy chục năm, hiển nhiên cô hiểu rõ lịch sinh hoạt của cha mẹ mình.
- Em gọi điện báo để cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-chat-lao-cong/111071/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.