Cửa phòng bệnh được nhẹ nhàng đẩy ra, Tiêu Lôi mang theo một rổ hoa quả nhìn Cường Tử nằm sấp ở trên giường bệnh, ông cho rằng Cường Tử đang ngủ, liền rón ra rón rén đi vào, thanh âm nhẹ nhàng thật giống như một con mèo. Vừa vào cửa đã nghe thấy Cường Tử tự nói lẩm bẩm cái gì đó, Tiêu Lôi nghiêng người nghe ngóng. - Anh thật là người ngoài hành tinh đến đây? Anh thật là tư lệnh hạm đội? Tiêu Lôi sững sờ, tự nhủ Cường Tử là đang nói chuyện với ai? Tiêu Lôi lặng lẽ đi sang, vọt nhanh đến trước người Cường Tử. Ông xem xét, trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn. Chỉ thấy Cường Tử nằm sấp trên giường bệnh, cầm trong tay một món đồ chơi bằng đắc tiền màu xanhp, hình dạng mónđồ chơi này rất kỳ lạ, đầu đặc biệt lớn còn có dây ăng-ten dài, thân đặc biệt nhỏ, hơn nữa nhìn khoảng cách gần mới phát hiện không phải thứ đắt tiền, mà một loại vật liệu không biết làm từ cái gì. Bởi vì Tiêu Lôi nhìn thấy hình dáng cái món đồ chơi đó trong tay Cường Tử bị méo mó đủ hình đủ dạng. - Cường Tử… Con đang làm cái gì vậy? Cường Tử giả bộ mới vừa thấy Tiêu Lôi, biểu hiện ra mặt một bộ dáng rất kinh ngạc. Hắn cầm món đồ chơi trong tay, lắc đầu xấu hổ sau đó cười ngượng ngùng với Tiêu Lôi: - Lôi Tử thúc, đây là Trường Giang Thất Hiệu (phi thuyền Trường Giang). - Trường Giang Thất Hiệu? - Đúng vậy, chú không xem phim sao? Phim Châu Tinh Trì, xem rất hay. - Thứ này ai mua cho con? - Y tá… Cô ta nói nơi này là phòng VIP, yêu cầu của con chỉ cần là hợp lý, cô ta có thể làm hài lòng. Lôi Tử thúc, chú nói thử xem tại sao lúc cô ta nói chuyện đó mặt lại đỏ lên không? Con hỏi cô ta hết thảy yêu cầu hợp lý đều có thể đồng ý phải không? Cô ta cắn răng gật đầu vâng. Con nói một nam một nữ phải làm điều gì cũng rất hợp lý hay không? Cô ta vẫn cắn răng, sau đó nói vâng. Con nói vậy cô hát một khúc hát cho tôi nha, ca bài Thủ Uy Hổ Sơn của Dương Tử Vinh! Sau đó cô ta há to mồm giống như ăn trứng gà, còn nói hứng thú của con thật là kỳ quái. Cô ta đã hát hai câu, con nói nghe không hay đổi cái khác. Hỏi cô ta biết cái gì, cô ta nói Thập Bát Mạc. Con nói được, cô ta liền hát, sau khi hát vài câu lòng con đã ngứa ngáy rồi, con nói cô đi ra ngoài mua món đồ đi. Mặt nàng ta đỏ hồng giống như mông đít khỉ, hỏi con mua cái gì, con nói nhựa mềm. Chính là loại ở trong phim kia. Tiêu Lôi mở to hai mắt nhìn, nhìn Cường Tử thật giống như nhìn con lợn chết. Ông ta chép miệng hỏi: - Sau đó thì sao? Cường Tử nhếch miệng nói: - Cô ta nói không cần mua, tôi chuẩn bị rồi! Con vốn rất vui vẻ, tự nhủ cô ta làm sao biết rõ suy nghĩ của mình muốn cái gì, liền nói cô mau lấy ra đi. Ai biết được cô ta lấy ra một cái hộp móc ra một cái bong bóng đóng gói rất đẹp cho con, còn hỏi con là tự mình làm hay là cô ta làm. Cái thứ vật con nít này con còn phải cần đến cô ta hay sao? Con liền nói tự mình làm. Thoáng chốc con đã thổi căng lên. Chúhú khoan hãy nói Lôi Tử Thúc, bong bóng cao su này thật tốt, con mất rất nhiều sức lực mới thổi lên được. Tiêu Lôi mồ hôi cả trán, tự nhủ MB cũng không biết rõ phải Cường Tử tiểu tử này không bình thường hay là y tá muội muội kia không bình thường. Một bức ảnh lớn đồng phục cám dỗ rất đẹp thế này, như thế nào diễn thành phim hài Hong Kong rồi? Cường Tử lau nước miếng trên miệng, tiếp tục nói bay cả nước miếng: - Con thổi lên sau đó ném lên khoe khoang với cô ta, hỏi cô ta có thể thổi lên được không? Chú biết cô ta nói cái gì không? Ha ha, cô ta nói tiểu đệ đệ, bong bóng này không phải đùa như vậy, là cho tiểu đệ đệ chơi. Con tự nhủ cô không phải gọi tôi là tiểu đệ đệ đó chứ? Cô ta nói chuyện thật trêu chọc, sau đó cô ta muốn cởi quần cho con, con nói vừa chích xong. Cô ta nói phải đo thử xem nhiệt độ cho con! Tiêu Lôi không biết tự lúc nào trong miệng cũng chảy ra nước miếng, chính ông ta cũng không biết. - Sau đó thì sao! Sau đó thì sao! Cường Tử khoát tay áo nói: - Sau đó bác sĩ Lưu kia đến kiểm tra phòng, y tá kia liền bắt đầu cùng bác sĩ Lưu bàn bạc về vấn đề miệng và nhiệt độ cơ thể. Con nghe nhàm chán, sai y tá kia đi ra ngoài mua cho con cái này. Cường Tử quơ quơ Trường Giang Thất Hiệu trong tay: - Lôi Tử Thúc chú chơi không? Rất là thú vị. Tiêu Lôi nuốt nước miếng, lau mồ hôi nói: - Ăn trái cây, ăn trái cây. Ông ta tự nhủ thật khó cho Cường Tử, ngẫm lại thấy không đúng, là thật làm khó cho y tá kia. Tiêu Lôi lột một trái chuối đưa cho Cường Tử, Cường Tử tỏ vẻrất vui sướng nhận lấy, thực ra cũng không thể trách Cường Tử nói dối, dù sao đối với giấc mơ kia cuối cùng có thật hay không, bản thân Cường Tử cũng không thể xác định. Nếu như nói chỉ là một giấc mơ mà thôi, vậy tại sao thân thể Cường Tử khôi phục nhanh như vậy? Nhanh đến làm cho bản thân Cường Tử cũng không tin mình là người địa cầu. Nhưng việc này phải nói thế nào với Tiêu Lôi? Nóivới Tiêu Lôi, con được người ngoài hành tinh cấp cứu. Cường Tử không cho rằng Tiêu Lôi có thể có cảm giác được sức mạnh linh hồn này của mình là nghiêm túc, cũng không cho rằng bản thân nói xong đã có thể yên tâm thoải mái. Chờ một chút, trong mộng hình như nói gien này có rất nhiều tác dụng phụ, không phải giống như của con người, Cường Tử cực kỳ đau đớn. Nhưng hắn không có biểu hiện ra ngoài, chuyện này hay là trước hãy bảo mật cho tốt. Cường Tử lột chuối, cảm động nhìn Tiêu Lôi nói: - Lôi Tử Thúc có thuốc lá không? - Có nhưng không thể cho con, bệnh viện có quy định. - Lôi Tử Thúc… - Thân thể con còn chưa có khoẻ, không thể hút thuốc. - Lôi Tử Thúc… - Được rồi chỉ cho phép hút một điếu. - Vâng! Cường Tử nhận lấy điếu thuốc lá Tiêu Lôi đưa cho hắn nhìn qua một chút. Sau đó hắn không thể chờ đợi được đốt lên, tuổi tác này đã thực sự nghiện thuốc lá đến như vậy, thực sự hết sức liều mạng với những thứ hiểu biết viết ra để chơi kia. Tên kia chỉ cần vừa ngồi gõ phím trước máy tính, hút một cây lại rút ra một cây. Dùng cách nói của hắn, lúc gõ phím không hút thuốc lá, thật khó chịu giống như đi nhà cầu không xem báo, nghẹn giống như thế cũng ra không được cái gì. Cường Tử đốt thuốc sau khi hít một hơi, biểu lộ trên mặt tức khắc xuất hiện thần thái có chút không tương xứng với tuổi tác của hắn (mới bốn chương, lần thứ hai hình dung Cường Tử bé bỏng đáng yêu như vậy) Tiêu Lôi đành chịu ngồi xuống trên giường bệnh Cường Tử, cũng châm một điếu thuốc, hai người đàn ông một lớn một nhỏ bắt đầu phun mây nhả khói rất thích thú. - Cường Tử, con còn muốn đến trường không? - … Muốn! - Con trước kia lên được lớp mấy rồi? - Cấp một, sau đó theo sư phó học nghề. Chẳng qua sách cấp hai đều giữ lại, thời gian rãnh có xem, hẳn cũng chưa có rơi rụng bao nhiêu, trên căn bản tri thức cấp hai không có vấn đề gì. Trước khi con đi theo chú đã xem đến sách cấp ba, đều là sư phụ mua cho con. - Được, ngày mai chú mang người đến kiểm tra con một chút, xem con bây giờ trình độ gì. Con năm nay mới mười bảy phải không? Cho dù lần nữa học cấp một cũng không hề gì, so với đứa bé học cấp một không lớn hơn mấy tuổi. Chờ con xuất viện chú sắp xếp một trường học thật tốt cho con, con không thể không có văn hoá. Giống như chú, mấy ngày trước mới biết rõ cô ca sĩ hát khiên thủ kia không phải gọi là Tô Nhục, mà gọi là Tô Nhuế. Ài… Vài chục năm trước chú cũng là nói theo người ta thế thôi, bây giờ mới hiểu được người ta tại sao chưa từng nghe nói qua ca sĩ như vậy. Thực ra chú cũng đã tốt nghiệp trung học. Tuy nhiên đến trường chỉ đi theo sư phụ của con đánh nhau với người ta. Cũngkhông học được cái gì hết. Con không thể đi còn đường xưa của chúng ta. - Lôi Tử thúc, có thể kể một số chuyện trước kia của sư phụ cho con không? - … Bỏ đi, sau này hãy nói đi. Lôi Tử đứng lên, y vỗ vỗ đầu Cường Tử nói: - Cường Tử, mạng Lôi Tử thúc là do con cứu, chú ghi nhớ. Cường Tử cười nói: - Lôi Tử Thúc, thực ra con là bị sợ choáng váng chân như nhũn ra không có chạy nổi, chú cũng đừng trông đợi con như Đổng Tồn Thuỵ*. Con đoán chắc rằng anh ta nếu như biết được bên mình có thứ đồ như bao thuốc nổ kia, anh ta chắc cũng không dám nhấc lên. Tiêu Lôi cười nói: - Đừng nói như vậy, chú rất là tôn kính đối với những nhà cách mạng thế hệ trước. Những người kia đều là anh hùng chân chính. Như Đổng Tồn Thuỵ đó. Ài? Chú nghe nói bao thuốc nổ kia hai mặt đều dán keo dính, con nói có thật như vậy không? (*Đổng Tồn Thuỵ ôm thuốc nổ tan sát cùng quân Nhật, giống anh hùng Lê Văn Tám ở Việt Nam, chỉ có điều anh ta 19t, LVT 8 t thôi. Việt Nam vẫn nhất) Trên đầu Cường Tử xuất hiện một đường đen. Tiêu Lôi sửa sang lại một chút cà vạt của mình, nói với Cường Tử: - Chú còn có việc, không thể ở lâu cùng con. Con có yêu cầu gì hãy nói với y tá, ặc… Đừng sai người ta mua đồ chơi, con cũng không còn nhỏ. Lần sau cô ta còn muốn đưa bong bóng cho con, con hãy sai cô ta thổi cho con! Còn có, bác sĩ Lưu nói con mấy ngày nữa có thể xuất viện, thật sự không thể tưởng được thân thể của con khoẻ mạnh đến như vậy, nếu như chú tối thiểu nhất phải nằm nửa năm. Lôi Tử thúc xem trọng con, thật đấy. Nín nhịn vài ngày nữa, chờ con xuất viện Lôi Tử Thúc tẩy trần cho con. Tiêu Lôi đi tới cửa, nghĩ ngợi móc nửa gói thuốc trong túi áo đặt dưới cái gối của Cường Tử. - Một ngày chỉ cho phép rút ra một cây. Cường Tử nằm sấp đưa tay lên lắc lắc, ý bảo mình biết rồi. Tiêu Lôi cười bước ra khỏi phòng bệnh, hai người đàn ông to lớn mặc vét mang giày da trước cửa thấy ông ta đi ra cùng lúc gật nhẹ đầu. - Thất gia! Tiêu Lôi đáp một tiếng đi ngang qua, hai người đàn ông to lớn cũng bước theo sau. - Điều tra ra chưa? - Thất gia, điều tra ra rồi, là kế hoạch của người Nhật Bản ở công ty Tân Dương Chu Thức . Bây giờ gã Nhật Bản Miết Tam kia đã bị chúng tôi chộp được ném ở trong kho hàng. Tiêu Lôi dừng lại bước chân, quay đầu lại hỏi một câu. - Kho hàng nào? - Kho thực phẩm đông lạnh. Tiêu Lôi nhẹ gật đầu nói: - Đừng đông chết, tôi còn cần dùng đến. Một gã đại hán cười khúc khích nói: - Yên tâm đi thất gia, tôi cho hắn lưu lại đôi vớ. Ngày hôm sau thì có một người có học vấn mang mắt kính dày như đít chai bia tới phòng bệnh Cường Tử. Cùng đến còn có hai người tuổi tác nhỏ hơn một chút, quan qua cùng biết là loại người có văn hoá có giáo dục. Nói năng cũng nhã nhặn, một người nhỏ tuổi trong đó vào phòng bệnh đã ca thán: - Xa hoa, thật xa hoa con mẹ nó. Trong lúc Cường Tử cười nhạt… Vượt qua kiểm tra của lão tiên sinh kia, trình độ tri thức của Cường Tử đã đạt tới mức cao nhất. Cũng đồng nghĩa với việc hắn không cần phải dày mặt đóng giả vua trẻ con ở sơ trung nữa. Điều này khiến cho Cường Tử có cảm giác hưng phấn khác thường. Cao trung nha, nơi khiến cho rất nhiều người hướng tới. Giống như trong mấy bộ phim võ thuật của một quốc gia có bốn hòn đảo, nhìn trên bản đồ giống như cái băng vệ sinh. Một đám nữ sinh cao trung xinh đẹp mặc cái váy vừa vặn phủ qua mông mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn. Lão tiên sinh cũng rất hưng phấn, ông ta vỗ phía sau lưng Cường Tử nói: - Người trẻ tuổi, con rất giỏi, ta nghe Tiêu tổng nói, con là một đứa bé nghèo khổ sau khi bỏ học vẫn bảo đảm tự học. Vừa đi làm vừa đi học, đây là sự nhiệt tình học tập vĩ đại cỡ nào. Trình độ kiến thức của con vượt xa ra khỏi dự liệu của ta. Ta bây giờ tuyên bố, sau khi con xuất viện ngay lập tức nhập học Nhất Trung của chúng tôi học tập! concó vui không? Con trai? Trong lòng Cường Tử chửi bới, họ Tiêu từ chỗ nào tìm được một lão chết bầm như vậy, còn vỗ hai cái lão tử đã xuất sư chưa từng thắng trước người khác phun ra cái thối tha gi. Cường Tử nhe rằng nhếch miệng nước mắt lưng tròng nói: - Vui… Vui vẻ! Lão tiên sinh dùng sức vỗ phía sau lưng Cường Tử, nước mắt ngang dọc nói: - Trẻ nhỏ dễ dạy! Trẻ nhỏ dễ dạy! Ta cuối cùng tìm được một cái mầm tốt! Cường Tử vẻ mặt bi thương bộ dạng thống khổ rơi lệ đánh động tận đáy lòng lão tiên sinh. Ông ta thề khi mình còn sống nhất định phải bồi dưỡng Cường Tử thành người có bốn thứ có văn hoá có lý tưởng có đạo đức có kỷ luật! Buổi chiều bác sĩ Lưu kiểm tra như thường lệ phát hiện, thương thế Cường Tử không biết được bởi vì nguyên nhân gì nặng hơn. Sau khi ông ta lo lắng xem qua cẩn thận quyết định để cho Cường Tử nằm viện thêm nửa tháng kiểm tra xem xét. Cường Tử khóc không ra nước mắt. Cường Tử đang nằm trong bệnh viện, trong khi đang chán đến chết lại nhớ đến giấc mơ kia không cách giải thích, giấc mộng đó rất chân thật, chân thật làm cho người ta sợ hãi. Hắn luôn nhắm mắt lại, đã xuất hiện một bóng người tàn tạ kia. Còn có những lời nói mơ hồ làm cho người ta điên khùng, gien cái gì, đánh nhau kịch liệt cái gì, tư lệnh hạm đội cái gì. Bắt đầu từ ngày đó, Cường Tử bất ngờ vui vẻ dựa vào cửa sổ, nhìn mọi người bên ngoài muôn hình muôn vẻ. Nhìn cuộc sống bận rộn của người khác, sau đó nhìn lại cuộc sống yên tĩnh của mình. Sau đó đốt một điếu thuốc, phun ta từng cái từng cái vòng khói, sau đó xem sương mù lượn lờ tiêu tán vô hình, như đám mây, như cỏ dại, đến đi không có tăm hơi. Đến ngày nằm viện thứ bảy, Cường Tử bỗng thật giống như lão tăng từ trong chỗ nhập định bất ngờ ngộ đạo bừng tỉnh, nhìn hai tay của mình, sau đó múa may nắm đấm mấy cái, mạnh mẽ sinh gió. Hắn từ trên giường bước xuống, rất tự nhiên đùa giỡn vài chiêu võ thuật, rõ ràng đánh có bài bản hẳn hoi. Hắn đánh một đường quyền kêu vù vù, dù chỉ là động tác về mặt tư thế, không có mảy may khí thế đáng nói, cũng không có nội lực liên miên không dứt cái gì, càng không có uy lực bài sơn đảo hải. Nhưng sau khi động tác dừng lại Cường Tử vẫn là choáng váng trọn vẹn mười lăm phút, đứng như thế nhìn hai tay của mình. Hắn có chút hoài nghi, mình bây giờ thật sự là chính mình sao? Nếu như là chính mình, vậy bộ quyền pháp này là từ lúc nào biết được? Cường Tử châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, thở hắt ra thật dài. Hắn xóc lại đầu óc, nhìn mọi người ngoài cửa sổ, bỗng cười khổ một tiếng. Nhiều ngày như vậy, bất kể bản thân kháng cự thế nào, hắn bây giờ không thừa nhận không được, giấc mơ chết tiệt kia, thật không phải là giấc mơ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]