Cường Tử giả vờ vén lên nụ cười đầy nghi hoặc, trước ôm quyền nói với Triệu Bá một câu hảo hán thật anh hùng, sau bày ra vẻ mặt trang nghiêm nói:
- Như vậy nha, chúng ta đều là quân tử, thì quyết đấu một lần kiểu quân tử. Ai cũng không được phép chơi xấu, quang minh chính đại đánh một trận!
Triệu Bá gật đầu:
- Như vậy mới đúng!
Triệu Long Tượng thấy Triệu Bá vẫn còn bị lời của Cường Tử cuốn vào không chơi không được, biết rằng Cường Tử chẳng có ý tốt đẹp gì. Triệu Bá lòng dạ quá tốt đẹp, tâm hồn của cậu ta hoàn toàn không có liên hệ gì với thân thể của cậu ta. Lúc còn ở Kháo Sơn Truân đứa con nít bảy tám tuổi cũng có thể đùa bỡn Triệu Bá, chớ đừng nói chi là tên nhìn có vẻ yếu mềm nhưng không phải thứ tốt đẹp này.
Anh ta để tâm nhắc nhở Triệu Bá vài câu, nhưng Chu Bách Tước bắt đầu sử ra Bát cực quyền, quyền trước nối tiếp quyền sau, chiêu trước qua chiêu sau đã đến càng lúc càng nhanh, dần dần ép anh ta chỉ còn lại sức tự bảo vệ lấy mình, không tiếp tục tấn công được nữa. Cũng không thể chia tâm trí ra chú ý hành động của Triệu Bá được nữa.
Cường Tử nói:
- Như vậy đi, chúng ta đều là người tốt, cũng không thích đánh nhau đúng không? Cậu đánh tôi cũng dở, tôi đánh cậu cũng dở, cũng đều không đúng cả. Phải không!
Triệu Bá:
- Vâng! Mẹ tôi cũng nói, đánh nhau không phải đứa bé ngoan.
Cường Tử nói:
- Mẹ của cậu là người phụ nữ thật vĩ đại, cho nên mới giáo dục ra được đứa bé ngoan như cậu vậy!
Triệu Bá cười vô cùng phúc hậu chân thành, hàm răng trắng đều.
Cường Tử nói:
- Cậu nhìn xem trụ cây cầu lớn kia? Bằng xi măng cốt thép đó nha. Hai ta thử xem sức lực ai lớn hơn, ai có thể đánh lung lay trụ cây cầu này. Để coi ai là người chiến thắng cậu thấy thế nào?
Triệu Bá nhìn trụ cầu Cường Tử nói, giơ tay đo thử dáng người chiều cao của Cường Tử, nói với Cường Tử:
- Cậu chịu thiệt thòi rồi, như thế không hay lắm đâu.
Cường Tử nhủ thầm tội quá đi, tôi sao có thể khinh thường người thành thật như anh vậy.
Cường Tử nói:
- Không sao, vừa nãy cậu cũng thấy rõ rồi đó. Báo Tử kia bị tôi một cước đá bay. Sức tôi lớn lắm đó nha, cậu nhất định không mạnh hơn tôi đâu.
Triệu Bá nghĩ ngợi nói:
- Được rồi, căn cứ theo lời cậu nói mà làm. Xem ai đánh lung lay trụ cầu kia thì người đó thắng!
Cường Tử nói:
- Tôi làm trước nha.
Cũng không đợi Triệu Bá nói, Cường Tử chạy chầm chậm đến dưới trụ cầu, làm bộ vận sức, sau đó hạ người xuống thành thế trung bình tấn đúng bài bản đánh một quyền vào trụ cầu. Một quyền này Cường Tử không để dành lại chút sức lực nào. Hắn cũng muốn kiểm tra xem thử dạo này thực lực của mình như thế nào. Thu gọn nắm đấm lại rồi đấm ra, một quyền đánh vào trụ cầu. Trụ cầu cốt thép xi măng bị quyền này đánh ra thành một cái hố, đá vụn bay tán loạn. Một quyền này của Cường Tử không ngờ đánh ra được một cái hố đường kính mười tấc sâu năm sáu tấc.
Đánh xong một quyền, Cường Tử còn chưa ngừng tay, tiếp tục từng quyền từng quyền đánh vào trụ cầu, liên tiếp đánh ra năm quyền, mỗi quyền đều vào cùng một chỗ. Cái hố ban đầu chỉ năm sáu tấcbị đánh liên tiếp mấy quyền thành một cái hố sâu hoắm khoảng chừng hai mươi tấc. Bùi Nhược nhìn lưỡi cứng đờ, ngay cả Tiêu Lôi cũng mắt trợn trừng. Lý Ca nhấp một hớp bia nói với Tiêu Lôi:
- Thằng nhỏ này, ngu thiệt chứ!
Sau khi đánh ra năm quyền, Cường Tử giả vờ làm ra vẻ thất vọng tràn trề, nói với Triệu Bá tôi chưa đánh nhúc nhích được, đến lượt cậu rồi. Triệu Bá chạy đến ngay lập tức một quyền đánh vào trên trụ cầu, tiếng nện vào trụ cầu rền vang mảnh vụn bay tán loạn! Trên trụ cầu rắn chắc bị đánh ra một cái hố to nữa. Bọn người Tiêu Lôi thậm chí cảm giác được dưới chân cũng rung lên một cái, không khỏi than thầm một quyền này của Triệu Bá quả thật có uy lực.
Cái hố bị Triệu Bá một quyền đánh ra còn sâu hơn nhiều so với lúc Cường Tử đánh ra hai quyền. Nhưng sau khi Triệu Bá đánh ra một quyền đầu nắm tay bị rách, máu chảy ra rỉ rả. Ngô lão gia tử nhìn Triệu Bá, sau đó trừng mắt liếc Cường Tử, mắng thầm một câu:
- Thắng không oanh liệt.
Thứ Cường Tử dùng là nội kình, mà thứ Triệu Bá dùng chỉ là dựa vào sức lực.
Triệu Bá người thế nào, dùng bốn chữ hổ báo trâu bò, hoàn toàn không quá!
Cường Tử nhìn đầu nắm tay Triệu Bá đã rách da chảy máu, trong lòng không nén được réo gọi Triệu Bá:
- Tốt lắm, không cần đánh nữa. Một quyền của cậu sâu hơn so với hai quyền đánh ra của tôi. Cậu thắng rồi!
Triệu Bá tiện tay lau máu trên nắm tay của mình vào ống quần, nói vô cùng thành thật:
- Không đúng, không đúng. Hai ta so tài không phải là ai đánh sâu hơn ai, là so xem ai có thể đánh lắc lư trụ cầu. Cậu không đánh nó nhúc nhích được, tôi thử lại lần nữa!
Cường Tử nói:
- Đừng đánh nữa, coi như ngang tay được chưa? Chúng ta đổi cách so tài khác.
Hắn bây giờ trong lòng thật sự không nhẫn tâm, không ngờ được tên to lớn bự con giống như gấu lớn này không biết dùng nội kình, hoàn toàn dựa vào sự cứng cáp của thân thể giống siêu nhân của mình.
Triệu Bá xoa tay, dùng đầu lưỡi liếm, phun nước bọt lên vết thương. - Được thôi! Đổi thì đổi, cái trụ cầu nát này, thực rắn chắc quá mức, đau hết cả tay!
Bùi Nhược ở không đành lòng, móc từ trong túi ra một chiếc khăn tay đi tới đưa cho Triệu Bá nói: - Anh băng vết thương lại đi, chảy máu cả rồi.
Thân thể Triệu Bá cao hơn hai thước, Bùi Nhược không tới một mét bảy. Hai người so ra thật giống như… Các bạn xem qua phim Kinh Kong và người đẹp chưa?
Vừa nhìn thấy Bùi Dạ đưa khăn tay tới, khuôn mặt Triệu Bá trong nháy mắt đỏ ửng lên. Cậu ta từ nhỏ đã sợ nhất mấy đứa bé gái, đừng nói là nói chuyện, nhìn thấy con gái đã muốn bỏ chạy. Cho nên đừng nghĩ thân thể của anh ta cao lớn như vậy, con nít ở Kháo Sơn Truân cũng không sợ cậu ta, lại còn lúc nào cũng muốn trêu chọc cậu ta.
- Không… Không cần. Cám ơn!
Triệu Bá dùng hết dũng khí nói chuyện không được tự nhiên, mặt đỏ giống như cái mông của con khỉ lớn.
Bùi Nhược quay đầu liếc trừng trừng Cường Tử, lầm bầm một câu coi thường người thật thà. Cường Tử bị nói thành ra cũng giống như cái mông của con khỉ nhỏ xấu hổ vô cùng.
Bùi Nhược giơ tay ra, kéo bàn tay thô to của Triệu Bá băng bó, khăn tay của chính cô cũng vừa vặn có thể quấn hết một vòng. Cô nàng chăm chú băng bó cho Triệu Bá, thuận tay cột thành cái nơ hình con bướm. Doạ Triệu Bá sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhúc nhích một cái cũng không dám, Bùi Nhược trong mắt cậu ta đáng sợ hơn so với mười gã Cường Tử.
Sau khi băng bó xong Bùi Nhược nói với Triệu Bá: - Đừng để ý hắn, hắn là người xấu.
Sau đó chỉ về phía Cường Tử. Cường Tử vuốt tóc, không biết nói cái gì cho phải.
Ngược lại Triệu Bá nói rất thành thật: - Cậu ta không phải người xấu, cậu ta nói toàn là đạo lý. Không đánh nhau, đánh trụ cầu, mới đúng là đứa bé ngoan.
Đến lượt Bùi Nhược không còn lời nào để nói, cô nàng tự nhủ cho rằng sau khi quen biết Lâm Cường người gặp phải đều là quái nhân. Cô nàng cúi đầu, chẳng muốn nói thêm gì với gã khổng lồ này, trở lại chỗ ngồi cầm lấy một xiên thịt, ra sức cắn một cái giống như để báo thù, xả tức giận.
Phong Đao nhìn chằm chằm Cáp Mô, Cáp Mô cảm thấy mình gặp phải rắn rồi.
Anh ta không dám nhúc nhích. Bốn người ở trong nhóm người nhỏ này của mình, kể ra về mặt công phu, không có gì đáng phải suy ngẫm anh ta là một người kém cỏi nhất. Nhưng nếu như nói về chuyện chạy trốn giữ mạng, hoặc giả nói về bản lãnh trộm chó bắt gà, anh ta là số một. Đánh nhau thật sự, năm người cỡ anh ta cũng không phải đối thủ của Phong Đao. Cho nên Cáp Mô rất biết điều không có động thủ, anh ta cười với Phong Đao, ngoan ngoãn đi trở lại bàn ngồi xuống uống rượu, không nói lời nào.
Phong Đao không ngờ gặp phải một đối thủ như vậy, đứng ở tại chỗ không có ý muốn động thủ, anh ta cũng không biết nên làm cái gì nữa.
Triệu Bá hỏi Cường Tử, cậu nói dùng cách nào so tài đi, đổi thì đổi cái khác. Nhưng phải nhanh lên, Tiểu Chu vẫn đang chờ tôi đến cứu. Cường Tử nghĩ ngợi, vốn trong đầu có hơn trăm loại cách trêu chọc Triệu Bá, nhưng bây giờ cũng không nói ra được. Hơn nữa nhìn thấy ánh mắt có thể ăn thịt người của Bùi Nhược, càng phải thu hết chủ ý xấu xa lại.
Hắn nghĩ ngợi nghiêm túc nói: - Cậu đi cứu hắn đi, tôi không ngăn cản cậu nữa.
Sau đó lui sang một bên, mở đường cho Triệu Bá. Triệu Bá ngây người thoáng chốc, cảm động liếc nhìn Cường Tử nói: - Cám ơn! Cậu là đứa bé ngoan!
Ba chữ ‘đứa bé ngoan’ này nói ra làm cho Cường Tử rất cảm động, cảm động muốn mắng con mẹ nó.
Triệu Bá đi sang, như chim ưng bắt gà con, một tay nhấc Kim Tiểu Chu hôn mê chưa tỉnh lên, còn dùng ít sức lực hơn so với bắt một con gà tre. Cậu ta đi thật hùng hổ sinh ra uy thế bức người, cánh tay vung vẫy ngang dọc. Cho nên thật đáng thương cho Kim Tiểu Chu ở trong tay cậu ta lắc lư không ngừng, giống như đang trên thuyền của bọn cướp biển.
Lúc này mọi người nghe thấy một tiếng quát lớn.
- Phích sơn kháo!
Ngô lão gia tử nhắm mắt lại, thốt ra một câu hát cao giọng bài Cam Lộ Tự, sau đó nhấp một hớp bia than nhẹ một câu: - Thắng bại đã phân.
Sau đó đã nhìn thấy một bóng người bay ngang qua, nện thẳng trên chiếc bàn lớn Cáp Mô đang ngồi. Tên này rất không trượng nghĩa nhảy dựng ra hai mét, né tránh rất xa. Cái bàn bị lật nhào, xiên thịt rượu bia rơi trên đất
Triệu Long Tượng ôm lấy ngực, thở dốc từng hơi thật lớn, cố sức đứng lên sau đó nói với Chu Bách Tước: - Không đánh nữa, tôi không phải đối thủ của anh!
Sau đó Triệu Long Tượng xoay người nói với bọn Cường Tử: - Hôm nay chúng tôi nhận thua, các anh nói điều kiện đi. Thả mấy người chúng tôi đi, việc tôi có thể làm được tuyệt không chối từ.
Tiêu Lôi khen thầm một tiếng: - Thức thời, biết tiến thối, cũng coi như người có chí khí.
Ông vốn định nói các anh đi đi, còn chưa mở miệng đã thấy Cường Tử nói: - Điều kiện chỉ có một, chỉ sợ anh không đồng ý.
Anh ta nhìn Cường Tử, kẻ kia khuôn mặt trịnh trọng, dường như không giống như đang giỡn chơi.
Triệu Long Tượng thẳng thân người, ngực đau đến mức thấu cả tim gan, còn may xương sườn vẫn ổn. Anh ta biết Chu Bách Tước hạ thủ lưu tình, trong lòng có mấy phần xúc động. Uy lực Phích sơn kháo của Bát cực quyền quá lớn, ngay cả tu vi cỡ như Tào Phá Địch kia cũng phải chấn động, huống chi là kẻ kém rất nhiều cấp bậc như anh ta. Anh ta dồn sức thở dốc một hơi, nhìn Cường Tử nói: - Cậu nói đi, tôi nghe thử là điều kiện gì!
Cường Tử đi lên trước mấy bước, đứng đối diện với anh ta, giơ tay chỉ Triệu Bá, Cáp Mô, còn có Triệu Long Tượng, hắn nói: - Bốn người các anh, từ nay về sau theo tôi lăn lộn, làm tiểu đệ của tôi.
Triệu Long Tượng bị bất ngờ ngây đơ một thoáng, anh ta nhìn Cường Tử. Cường Tử cả mặt trịnh trọng cho việc này, không có một chút ý đùa cợt giỡn chơi. Do dự khoảng chừng ba phút, Triệu Long Tượng hỏi: - Điều anh nói có thật không?
Cường Tử nhẹ gật đầu nói: - Chân thành thật ý!
Triệu Long Tượng ngẫm nghĩ, cuối cùng nghiến răng nói một câu: - Nhà, xe, tiền!
Cường Tử xoay người lấy chùm chìa khoá xe chiếc Audi A8 Chu Bách Tước để ở trên bàn lên, sau đó từ trong túi móc ra một tấm thẻ, cùng vứt hết qua cho Triệu Long Tượng.
- Xe thì lái đi, trong thẻ có hai mươi vạn, mật mã là một ba một bốn tám tám. Nhưng còn nhà thì phải đợi anh giúp tôi kiếm lợi nhuận bằng số tiền mua chiếc Audi, tôi đổi thành chìa khoá căn biệt thự cho anh!
Triệu Long Tượng lần này không do dự nữa, nhận lấy chìa khoá và thẻ cho vào trong túi quần, móc ra bút chì viết số điện thoại đưa cho Cường Tử.
- Gọi cho tôi theo số này!
Cường Tử khẽ gật đầu nói: - Đi thôi, nhớ kỹ tên của tôi. Lâm Cường. Từ hôm nay trở đi, các anh là người của tôi.
Triệu Long Tượng gật đầu, không nói gì, phất tay ý bảo Triệu Bá và Cáp Mô rời đi, Triệu Bá mang theo Báo Tử ra sức chui vào chiếc Audi A8 mấy phút trước còn thuộc về Chu Bách Tước. Triệu Long Tượng lái xe, nghênh ngang rời đi.
Tiêu Lôi khóc không ra nước mắt, chiếc xe hơn hai trăm vạn. Đâu có được.
Một người trẻ tuổi dựa vào chiếc LandRover, dáng vẻ rất nhã nhặn. Từ thái độ trong ánh nhìn của nhóm nhỏ sáu người bọn họ đối với gã, rõ ràng xem gã là vị trí chủ chốt. Người trẻ tuổi có đôi mắt thâm thuý này nhìn rất chăm chú Cường Tử, trong ánh mắt đều là khen ngợi, gã mím chặt môi, như có điều suy nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]