Cường Tử cười né tránh khoát tay áo có ý bảo Mộc Vãn Đình dừng tay.
- Mỹ nữ, đừng làm loạn nữa, tôi nhận sai rồi? Nhưng tôi không muốn ngày đầu tiên đến trường đã kết oán với hoa hậu giảng đường. Nếu quả thực như vậy, thì bốn năm sinh viên sau này tôi sống không bằng chết rồi?
- Cậu nói gì? Không phải cậu cố ý đến tìm tôi ư?
Mộc Vãn Đình lui lại hỏi một câu.
- Phù!
Suýt nữa Cường Tử thổ huyết.
- Tôi nói con gái ấy à, dù cô có đẹp mê người nhưng cô vợ ở nhà của tôi cũng không thua kém gì cô huống hồ còn không chỉ một người. Tôi thực sự không muốn chạy hơn hai ngàn dặm đến để nói chuyện tầm phào. Thứ nhất không có dũng khí đó, thứ hai cũng không cần thiết, thứ ba, tôi còn không nỡ tiêu một đồng. Tôi đường hoàng thi đỗ đại học, nói thật là chẳng có liên quan gì đến cô.
Cường Tử cười nói.
Hắn nói chuyện rất thắng thắn, không tình toán trước sau có làm tổn thương lòng tự trọng của Mộc Vãn Đình hay không?
Mộc Vãn Đình thì ngược lại không hề tức giận, hai mắt cô vụt sáng cẩn thận nhìn Cường Tử thăm dò.
- Nhóc con, không phải lần trước cậu nói với tôi mới lên cấp ba sao?
Cô nhìn mặt Cường Tử chằm chằm hỏi.
- Nhóc con cũng có lúc lớn nhanh như thổi chứ? Cô đừng có coi thường tôi, sự thực đã chứng minh thủ khoa khối khoa học tự nhiên năm ngoái của tỉnh ta chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ba/2306558/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.