Từ trên xe bước xuống, hắn bước nhanh đến ôm chặt lấy Tiêu Lôi. Khi thân hình vạm vỡ và cao lớn của hai người tiếp xúc với nhau đã khiến cho vết thương của Cường Tử nhói đau, nhưng hắn lại không để ý đến nó, bởi trong lòn dâng hắn đang lên một cảm giác ấm áp, cảm giác này còn mãnh liệt hơn cả sự đau đớn mà vết thương đang gây nên.
Tiêu Lôi đẩy Cường Tử ra, vịn vào bờ vai của hắn rồi quan sát: - Mới có vài ngày không gặp mà con đã kích động như vậy rồi.
Cường Tử cười hi hi đáp lại: - Thập tử nhất sinh!
Tiêu Lôi vỗ vỗ vào vai của Cường Tử, hai người cùng cười, tỏ ý đã hiểu. Cường Tử bước đến trước mặt Ngô lão gia tử, cuối cùng thì hắn vẫn không thể kìm nén được cảm giác nên đã nói với ông cụ về cái chết của Ngô Tôn. Hai năm nay, Ngô lão gia tử luôn ở cùng với đám thanh niên tràn đầy nhiệt huyết này cho nên tâm tính cũng đã bị lây chút ít, tinh thần cũng tốt lên, sau khi nghe hết câu chuyện, ông lão nhìn Cường Tử bằng ánh mắt từ bi, cười cười và nói với hắn: - Quay về là tốt rồi!
Cường Tử ra sức gật gật đầu, gọi Ngô lão gia tử một tiếng “ông nội”, đây là tiếng gọi được cất lên một cách vô cùng tự nhiên từ tận đáy lòng của hắn. Một tiếng ông nội này, đối với Ngô lão gia tử mà nói nói không chỉ văng vẳng bên tai ông mà còn khiến cho ông bị chấn động mạnh ở trong lòng. Sống mũi của ông cay cay, cố gắng lắm ông mới đáp lại một tiếng “ ừ” với hắn.
Cuối cùng, Cường Tử quay người nhìn cô gái ngày càng trở nên xinh đẹp ở đằng sau, cô nàng cũng đang nhìn hắn với một khuôn mặt rạng ngời và nụ cười ấm áp.
- Nào đến đây, bảo bối, cho chồng yêu ôm một cái.
Bùi Nặc “dạ” một tiếng rồi nhảy cẫng lên và xà vào lòng của Cường Tử. Cường Tử giang tay ra ôm chặt một đóa hương thơm ấm áp vào lòng, cơ thể mềm mại như không xương của cô gái nhỏ Bùi Nhược dường như dính chặt vào người của Cường Tử, khiến cho hai người như không có khoảng cách, lúc này trông hai người họ vô cùng đẹp đôi. Bùi Nhược ngẩng đôi mắt long lanh nhìn Cường Tử, khuôn mặt khẽ ửng hồng như một đóa hoa đào nở rộ.
- Có nhớ chồng yêu không?
Cường Tử dùng tay nâng cằm của Bùi Nhược lên, nhìn cô say đắm và hỏi:
Bùi Nhược cúi đầu xuống quay đầu lại nhìn Tiêu Lôi và ông Ngô, rồi vội vàng đặt một nụ hôn chớp nhoáng lên má của Cường Tử, khiến cho khuôn mặt của cô nàng lại càng đỏ thêm, thậm chí cổ cũng đỏ lên. Lúc này đây, trông cô nàng kiều diễm như một đáo hoa, mặc dù trong tay cô nàng cũng cầm một bó hoa tươi, nhưng cô nàng còn đẹp hơn cả bó hoa kia gấp vài phần.
Tiểu Lôi hắng giọng một tiếng, nửa đùa nửa thật mà nói với hắn: - Đi thôi, vào trong nhà rồi nói chuyện tiếp.
Khuôn mặt của Bùi Nhược vẫn cứ đỏ ửng lên, khoác lấy cánh tay của Cường Tử cùng hắn sánh bước vào trong nhà. Sau khi vào đến phòng khách, khi đã ngồi yên vị trên ghế sô fa nhưng cô nàng vẫn còn ôm khư khư lấy cánh tay của Cường Tử, dường như cô nàng sợ chỉ cần tay cô khẽ khổ buông lỏng một chút thôi thì Cường Tử sẽ bay đi luôn vậy. Lần gặp gỡ này, Cường Tử phát hiện ra rằng cô gái nhỏ này đã cứng rắn, trưởng thành hơn trước không ít. Nếu mà quay lại hai năm trước, trong tình huống như bây giờ thì e rằng nha đầu này sẽ khóc lên khóc xuống, nước mắt nhất định sẽ ngập nhà ngập cửa cho mà coi.
Nhân lúc Ngô lão gia tử và Tiêu Lôi không chú ý, Cường Tử nhanh chóng đặt tay lên vòng ba tròn trịa của Bùi Nặc sờ soạng. Ngay lặp tức cô nàng nhảy dựng người lên, rồi quay sang ném cho hắn một cái nhìn cháy mặt nhưng trong ánh mắt này lại không có chút sát khí nào cả, trái lại sâu thẳm trong đó là có đến bảy phần ma mị, ba phần thướt tha.
Cường Tử ghé sát vào tai của Bùi Nhược vào thì thầm: - Ừ! Cảm xúc không tồi! Ngon hơn rồi đó! Xem ra bố mẹ vợ đã tốn không ít cơm gạo để nuôi em!
Trong mắt của Bùi Nhược như ngấn lệ, khiến cho đôi mắt càng trở nên long lanh hơn, xinh đẹp hơn. Cô nàng cười híp cả mắt lại, đôi mắt híp tạo thành một đường cong giống như vầng trăng khuyết, vô cùng rung động lòng người.
- Anh nằm mơ à, ai là bố mẹ vợ của anh chứ!
Cô nàng nói với giọng không được tự nhiên cho lắm.
Cường Tử mặt dày đáp lại: - Ừ ừ ừ, không phải là bố vợ mẹ vợ mà là bố mẹ của chúng ta, được chưa? Đợi khi nào mọi chuyện giải quyết ổn thỏa, anh sẽ mua một hòm Trung Hoa và một hòm Mao Đài, mang theo một hộp quà thật lớn để quay về nhà mình thăm bố mẹ mình.
Bùi Nặc bĩu môi ra và nói: - Tầm thường!
Cường Từ cười cười đáp lại: - Tầm thường là tầm thường thế nào được?
Bùi Nặc nghiêm túc đáp lại: - Đầu tiên anh hãy mang tới một hòm đựng toàn tờ một trăm đồng!
Cường Tử nghe xong mà cười lớn ha ha, khiến cho ông Ngô và Tiêu Lôi cũng phải quay sang nhìn hai người họ. Khuôn mặt đã đỏ nay lại càng đỏ thêm, Bùi Nhược ngượng ngùng gục đầu vào vai của Cường Tử, không dám ngẩng đầu lên.
- Lôi Tử thúc, chú từ Đông Bắc quay về từ lúc nào vậy?
Cường Tử thu lại bộ dạng cười đùa của mình, quay sang hỏi Tiêu Lôi.
Tiêu Lôi đáp lại: - Cái ngày mà con đi Đông Doanh thì chú quay về, vốn dĩ định chuẩn bị dẫn theo một vài người đi tiếp ứng cho con, nhưng không ngờ rằng thuộc hạ của thằng quỷ nhà ngươi lại còn hành động nhanh hơn cả chú mày đây. Dưới sự hướng dẫn của Ngô lão gia tử, đám tiểu tử thuộc hạ của con giờ đây đã khí huyết phương cương, đều là những thằng nhóc có tiền đồ.
Cường Tử quay sang nói với Ngô lão gia tử một câu cảm ơn từ tận đáy lòng: - Cảm ơn ông, ông nội!
Ngô lão gia tử châm một điếu thuốc Trung Hoa, nhìn hộp thuốc lá trong tay rồi ném luôn cho Cường Tử và nói: - Cảm ơn cái rắm! Ông già ta đây cũng rảnh rỗi quá mà, dỗ dành đám trẻ trâu đó cũng thú vị lắm, ngược lại cứ ở nhà loanh quanh luẩn quẫn mãi cũng chán, ra ngoài khơi thông mạch máu, vận động một chút cho thư giãn gân cốt cũng tốt mà.
Cường Tử cười cười đáp lại: - Sao cháu lại không nhìn ra rằng là ông dỗ đám trẻ con đó chơi đùa hay là đám trẻ con đó cũng đã dỗ dành lại ông, khiến cho ông vui?
Ngô lão gia tử lườm hắn một cái, sau đó thì cười rất thoải mái. Nụ cười này khiến cho Cường Tử được trấn an một chút. ở trong lòng, hắn thầm nói với ông Ngô: “Ông yên tâm đi, từ hôm nay trở đi, cháu sẽ là đứa cháu đích tôn của ông, những gì mà ông chưa làm được thì cháu sẽ giúp ông hoàn thành!”
Cường Tử nắm lấy chặt lấy tay của Bùi Nhược rồi quay sang hỏi Tiêu Lôi: - Lôi tử thúc, sư phụ của con…
Tiêu Lôi khẽ gật đầu và đáp lại: - Sư phụ của con cũng rất tốt, đợi vài ngày nữa khi mà chuyện của Đông Bắc kết thúc thì sẽ quay về. Đúng rồi, có chuyện này vẫn chưa tìm được dịp nói cho con biết, thì ra cái chợ rau kia sớm đã bị hủy đi rồi. Bây giờ, cái siêu thị mới xây đó nằm đối diện với tòa nhà nhỏ, ba tầng ba phòng mà ta mới mua, đợi khi nào sư phụ cháu quay về thì có thể khai trương được rồi.
Nghe xong, hai mắt của Cường Tử liền sáng lên: - Thật sao? Ba tầng ba phòng, để cháu tính xem nào, vậy thì ít nhất cũng phải bày hơn mười cái bàn, xem ra còn rộng rãi hơn quán ăn lớn Cật Hát Đổ ngày xưa rất nhiều.
Tiêu Lôi cười cười mà rằng: - Đừng nói với sự phụ con là chú mua đó, chú đã nói với ông ấy là khách sạn ăn uống đánh bạc kia đã bị phá bỏ, dời đi nơi khác và được đền bù tổn thất, nếu không thì ông ấy sẽ không bao giờ nhận đâu.
Cường Tử trợn mắt lên nhìn ông và nói: - Chú đoán xem sư phụ của con có ngốc không?
Tiêu Lôi lắc đầu: - Không ngốc, nhưng nếu như là được mua ông ấy nhất định sẽ không lấy còn nếu như chúng ta lừa ông ấy, nói là nơi đó được đổi vị trí vậy thì ông ấy sẽ giả vờ ngốc.
Cường Tử cũng cho rằng ông nói rất có lý, gật đầu tán thành: - Ừm! Sư phụ của con cũng rất xảo quyệt!
Tiêu Lôi ra sức gật đầu tán thành.
Ngô lão gia từ bước đến vào ngồi cạnh Cường Tử, Bùi Nhược biết ý ngoan ngoãn dịch chuyển vị trí. Ông đưa tay ra và bắt mạch cho Cường Tử, ông lão nhíu mày.
- Tại sao vết thương lại nghiêm trọng đến như vậy:
Sắc mặt của ông lão vô cùng khó coi.
Cường Tử vừa cười vừa đáp lại: - Không có gì đâu, hôm đó là do cháu gặp phải kẻ mạnh của Đông Doanh, tạm thời cháu vẫn chưa là đối thủ của hắn. Nói thật cháu cho rằng lần này sẽ ném cái tên hơn trăm cân đó tới đây.
Ông Ngô chau mày, cẩn thận bắt mạch, thần sắc ngưng đọng một lúc lâu.
- Vẫn tốt, mặc dù vết thương tổn hại đến gân mạch nhưng không cần phải lo lắng quá. Bây giờ ta sẽ kê cho cháu hai toa thuốc bồi bổ thân thể, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ bình phục ngay ấy mà. Con thỏ chết tiệt, lớn rồi mà còn khiến cho người khác phải lo lắng như vậy, đúng là có lớn mà không có khôn.
Cường Tử xì một tiếng rồi cười cười: - Ông ơi, thực ra thì cháu cũng đã ngoan hơn rất nhiều rồi, cháu cũng đã không để mọi người lo lắng cho cháu như trước nữa. Ông xem, sự nghiệp của chúng ta cũng coi như là thành công bước đầu rồi còn gì, còn vợ thì cháu cũng đã lừa được và đưa về nhà mình, ông chỉ cần đợi vài năm nữa thôi là sẽ có chắt bế.
Ngô lão gia tử lườm hắn một cái, chầm chậm đứng dậy run rẩy bước ra ngoài.
- Lại dùng hết chỗ thuốc quý của ta, con thỏ chết tiệt!
Cường Tử nhìn theo bóng lưng Ngô lão gia tử, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp. Bùi Nhược gục đầu vào vai của Cường Tử và dịu dàng hỏi thăm: - Mệt không? Có cần em mát xa không? Đợi ông kê xong thuốc, em sẽ đi giúp ông sắc thuốc.
Cường Tử vội gật đầu, khẽ rên rỉ một tiếng: - Ai ya! Đau lưng quá, nhanh, nha đầu, mau đỡ anh lên trên lầu nghỉ ngơi!
Tiêu Lôi cười ha ha, cũng không nỡ quấy rầy cả hai nữa nên ông liền quay lưng bước ra ngoài tìm ông Ngô. Đợi Tiêu Lôi bước ra khỏi căn phòng, Cường Tử không chịu đựng được nữa, ho mạnh hai tiếng máu phun ra đầy miệng. Nhìn thấy khuôn mặt dễ thương của Bùi Nhược trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hắn liền mau mắn đưa tay lên miệng lau sạch vết máu khẽ thở dài.
- Yên tâm đi, anh không sao đâu, mau đỡ anh lên gác.
Bùi Nhược ra sức gật đầu nhưng cô nàng không khóc. Cô nàng đã không còn là tiểu nha đầu chỉ biết khóc mỗi khi gặp chuyện của hai năm trước nữa rồi, bây giờ trong đầu cô nầng đã có cứng rắn và cứng đầu.
Đỡ Cường Tử từ từ bước lên lầu, chỉ đợi sau khi cánh cửa phòng đóng chặt lại, Cường Tử liền đổ vật ra giường. Vì để che giấu vết thương của mình cho nên nội lực của hắn đã bị hao tổn hết, dường như là không còn một chút nào. Thực ra trong lòng hắn cũng hiểu rất rõ, bản thân làm như vậy cũng chẳng thể nào lừa gạt được ai. Khi mà tay Ngô lão gia tử đặt tay lên và bắt mạch cho hắn chắc chắn ông đã biết vết thương của hắn nghiêm trọng đến mức nào, nếu không ông sẽ không ngay lập tức đi ra ngoài sắc thuốc cho hắn.
Còn Tiêu Lôi, mặc dù không nói gì hết nhưng từ những biểu hiện và hành động của Ngô lão gia tử nhất định là ông có thể đoán ra. Trong đầu mấy người họ đều có một suy nghĩ giống nhau, Cường Tử không muốn để bọn họ lo lắng thì bọn họ cũng sẽ cùng phối hợp với hắn, để trong lòng Cường Tử không phải cảm thấy lo lắng cho bọn họ, đặc biệt là Ngô lão gia tử, lúc đó ông đã không nói thật về vết thương của hắn, nguyên nhân cũng là vì ông sợ hắn lo lắng.
Bùi Nhược cắn chặt môi, lôi ra một chiếc khăn tay màu hồng phấn nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên miệng cho Cường Tử.Đông tác của cô nàng rất nhẹ nhàng, trong ánh mắt cũng không hiện lên sự lo lắng, cô nàng đã trưởng thành hơn nhiều rồi.
Cường Tử cầm lấy tay Bùi Nhược và nói:
- Yên tâm đi, ta phúc lớn mạng lớn, anh còn chưa cùng em sinh mười mấy hai chục đứa tiểu Cường Tử thì làm sao có thể dễ dàng chết được?
Bùi Nhược không nói gì, cô nhẹ nhàng cởi giày ra và ngồi trên giường, kéo đầu Cường Tử đặt lên đùi mình rồi dịu dàng nói: - Mệt rồi đó, ngủ một lúc đi!
Cường Tử cười với cô nàng khẽ gật đầu.
Có lẽ những ngày vừa rồi đã khiến Cường Tử quá mệt, mặc dù vết thương vẫn đang giày vò hắn dữ dội nhưng rất nhanh sau đó hắn đã chìm vào giấc ngủ. Bùi Nhược cứ ngồi yên và ôm hắn như vậy, cô nàng cúi đầu xuống ngắm nhìn khuôn mặt của hắn, nhìn vào đôi môi đang cong lên khi hắn đã ngủ say. Cô nàng đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt, và nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Lúc này thì Cáp Mô và Kim Tiểu Chu đã về tới Đông Bắc nhưng anh ta không có về thẳng Trường Xuân mà đến Kháo Sơn Truân trước. Vết thương của Kim Tiểu Chu mặc dù rất nặng nhưng cũng chỉ là vết thương bên ngoài, so với vết thương của Cường Tử thì đúng là không nhằm nhò gì. Hai người lặng lẽ đi đến chỗ mà ngày xưa ba người họ ở cùng với Triệu Long Tượng, họ đứng lặng trước cửa và không nói câu gì.
Cuối cùng thì Kim Tiểu Chu đã bước lên và đẩy cửa bước vào, khung cảnh trước mắt chỉ là hoang vu và tro bụi. Nơi đây vốn đã là một ngôi nhà cũ nát, mấy năm nay lại không có người trông nom nên càng trở nên thê thảm, hoang tàn. Anh ta chầm chậm bước vào, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi ánh mắt dừng lại trên chiếc bàn Bát Tiên đã cũ kỹ, trên đó có đặt một tấm ảnh.
Bốn người trong bức hình đều mặt những bộ quần áo rách nát, bối cảnh chính là ngôi nhà cũ nát này. Triệu Long Tượng giống như một người anh cả, đứng ở chính giữa, bên trái khoác lấy vai Cáp Mô, tay phải khoác vai Kim Tiểu Chu, Đại Hùng Triệu Bá thì lại đứng ở sau lưng ba người họ. Từ bức hình có thể thấy rằng cuộc sống khi xưa của họ nhất định là rất đói khổ nhưng trên mặt của cả bốn người đều đang nở một nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc.
Kim Tiểu Chu cầm lấy bức ảnh, cứ nhìn cứ nhìn rồi nước mắt tuôn rơi.
Cáp Mô sau khi bước vào nhìn thấy Kim Tiểu Chu thì liền thở dài rồi nói một câu rất đau lòng: - Thực ra, cuộc sống đói khổ ngày xưa cũng rất tốt. Chú vẫn là chú, anh vẫn là anh, Đại Hùng cũng vẫn là Đại Hùng …. Bát Bách thúc vẫn là Bát Bách thúc, nhưng đáng tiếc …
- Cáp Mô thúc, chú ….
Khuôn mặt đau khổ của Cáp Mô, gã đưa mắt nhìn căn phòng hoang tàn và đổ nát giống y như tâm trạng lúc này của gã.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]