Chương trước
Chương sau
Cường Tử ngồi trên cây, phun ra một ngụm khói nói:
- Anh xem, Tào Liên và Đại Hùng đã bị người ta bắt giữ rồi, nhất là Đại Hùng thật bi thảm, đi đại tiện cũng có chiến sĩ trang bị vũ khí quấy rối, thật đáng thương.

Kim Tiểu cười nói:
- Đừng nóng vội nói bọn họ đáng thương nha, ai biết được hai người bọn Cáp Mô và Đông Lai có kết cục gì.

Cường Tử nói:
- Phải xem mới được!

Hai người đang nói, bên phải bọn Cường Tử, Cáp Mô ló đầu lén lút xuất hiện. Bùi Đông Lai rõ ràng rất tin tưởng kỹ xảo của Cáp Mô, gã không có lộ diện, hẳn là để Cáp Mô đi trước dò xét tình hình kẻ địch...

Kim Tiểu Chu giơ ống nhòm lên hô:
- Mau nhìn, mau nhìn, Cáp Mô phong độ uy vũ xuất hiện rồi.

Cường Tử nói:
- Tôi nhìn nãy giờ, vui vẻ chờ mong.

Chỗ cách cây cổ thụ có cành chìa ra của bọn Cường Tử đang ngồi khoảng chừng hai trăm mét, trên một gò đất cao có một hang động nhỏ khá kín đáo, lúc nào ở trong cửa hang có một đôi mắt dường như cười mà không phải cười đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Cáp Mô nằm rạp trong bụi cỏ, đánh giá kỹ lưỡng một lát xác định không có gì khác thường, lập tức ngoắc tay. Bóng hình to béo linh hoạt của Bùi Đông Lai từ trong bụi cỏ đằng sau nhảy ra, gã thật giống như một con báo săn mồi... Thực xin lỗi, hình dung như vậy thực xin lỗi loài báo. Hắn thật giống một con báo săn mồi linh hoạt, chỉ ba ba bước nhảy đã chạy đến nằm phục sát bên cạnh Cáp Mô.

- Thế nào? Chúng ta có phải người đến đầu tiên hay không?

Bùi Đông Lai hỏi.

Cáp Mô gật đầu nói:
- Không có phát hiện được điều gì, trong thôn hẳn một người cũng không có. Tuy nhiên với hiểu biết của tôi về gã Trác Thanh Chiến kia, gã hẳn đã sớm đến mới đúng. Hiện tại trong thôn yên tĩnh như thế tôi thế nào cũng cảm thấy không đúng chút nào, tên kia muốn không theo lẽ thường mà ra bài. Hai ta đi ra như vậy làm không tốt để cho gã tận diệt, chắc còn chê cười chúng ta không có bản lãnh.

Bùi Đông Lai nói:
- Trác Thanh Đếm ha ha, tôi nhớ lúc trước khi nói đùa với Trác Thanh Chiến ở Bắc Kinh, gã kia còn lòng thòng hai chuỗi nước mũi trên mặt. Nhoáng cái mười mấy năm trôi qua, thằng mông nhỏ kia cũng có thể tự mình chăm lo một phía rồi.

Cáp Mô nói:
- Anh cũng đừng xem thường gã kia, chúng ta lần này liệu có thể một tay tóm gọn đám bại hoại Răng Gấu kia hay không đều chỉ trông cậy vào gã. Gã kia tuy rằng làm người chẳng có gì tốt đẹp, bản lãnh quả thật không nhỏ.

Bùi Đông Lai nói:
- Nghe nói Trác Thanh Đế am hiểu nhất cũng là súng bắn tỉa phải không?

Cáp Mô gật đầu nói:
- Báo Tử chính là do gã dạy dỗ nên.

Bùi Đông Lai nhẹ gật đầu nói:
- Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước đã dứt ở trên bờ cát. Hiện tại thật sự là thiên hạ của người trẻ tuổi, tôi dùng súng bắn tỉa bắn bồ câu nhà người ta, nó vẫn còn chưa cởi tả. Không được, chờ lát nữa thấy nó tôi phải so tài một chút, nhìn xem nó là sóng, hay tôi mới sóng!

Cáp Mô nói:
- Anh là sóng! Anh sóng hơn bất kỳ ai!

Bùi Đông Lai:...

Cáp Mô nói:
- Không đúng chút nào, theo lý thuyết hai người bọn Cường Tử và Cáp Mô không thể chậm hơn bao nhiêu so với chúng ta mới đúng nha, lẽ nào hai người bọn họ trên đường đi gặp phải một đôi heo mẹ nên rơi rụng rồi?

Bùi Đông Lai nói:
- Cậu đừng nói thế, đại thảo nguyên Nội Mông Cổ cái gì cũng có, chỉ không có heo mẹ...

Cáp Mô nói:
- Theo ý kiến của tôi, hai ta nằm sấp ở đây, xem thử động tĩnh sau hẵng nói.

Bùi Đông Lai khoát tay nói:
- Điều đó là không thể được, Bùi gia ta làm việc từ lúc nào lén lén lút lút như vậy. Cho dù trong thôn này đã bị tên Trác Thanh Đế kia khống chế rồi, dựa vào đôi nắm tay bằng cái chén của Bùi gia ta đây cũng thu dọn sạch toàn bộ bọn chúng.

Cáp Mô nói:
- Được, tôi tin cậy vào anh, anh đi đi, tôi canh chừng cho anh!

Bùi Đông Lai:...

Cáp Mô:
- Không bằng như vậy, hai người bọn Cường Tử và Kim Tiểu Chu một người tinh ranh một người cẩn thận, đều gần bằng với Lục Nhĩ Mi Hầu sắp đắc đạo thành tiên. Suy nghĩ mờ mịt làm khó hai ta, vậy đi chúng ta chờ bọn Tào Liên và Đại Hùng nha. Hai tên khờ khạo này không có tâm nhãn như vậy, hai đứa nó khẳng định đi thẳng vào thôn. Nếu như hai tụi nó không gặp nguy hiểm, hai ta cũng đi vào.

Bùi Đông Lai nói:
- Không được! Bùi gia ta làm chuyện gì cũng sẽ không ở đằng sau người khác.

Gã đứng lên, chỉ vào thôn nói:
- Đừg nói một cái thôn nhỏ, bên trong đừng nói còn có Trác Thanh Đế, cho dù cả đám sát thủ Răng Gấu đứng trong đó, Bùi gia ta cũng tiến thẳng về trước!

Nói xong, Bùi Đông Lai đi nhanh về phía cửa thôn. Cáp Mô thấp giọng mắng hai chữ. Chữ thứ nhất mẫu tự đứng đầu là S, chữ thứ hai mẫu tự đứng đầu là B...

Bùi Đông Lai không hiểu Trác Thanh Đế, nhưng Cáp Mô từng đánh nhau qua với Trác Thanh Đế. Gã kia đúng thật là một người âm hiểm, nếu như là đến trước không chơi trò mưu mô xảo quyệt, Cáp Mô cam lòng gọi ngược tên của mình lại.

Bùi Đông Lai vác khẩu súng bắn tỉa nặng nề kia, sải bước thật rộng đi nhanh về hướng trong thôn. Thân hình gã cao lớn, mập mạp vạm vỡ, hơn nữa vác một vũ khí khổng lồ, nhìn từ sau lưng trông thế nào cũng giống như Thiên Bồng nguyên soái hạ phàm... Gã vừa đi vừa dò xét, thôn này thực ra cũng không lớn, chỉ có vài chục hộ gia đình. Nhưng ở Nội Mông không giống như trung tâm đất nước, nơi này đất rộng người thưa, phòng ốc xây dựng còn thưa thớt hơn nhiều so với nội địa. Nhìn về quy mô vài chục gia đình chiếm diện tích không kém hơn cái thôn trên trăm hộ gia đình ở nội địa.

Một cái thôn nhỏ như vậy, không khí trầm lặng, Bùi Đông La thật đúng là không thấy ra có chỗ gì đặc biệt thích hợp phục kích. Thôn như vậy, Nội Mông có nhiều, rất nhiều. Tại sao phải chỉ chọn nơi này? Mãi Mãi Đề không nói, chỉ nói cho bọn họ biết đến chỗ này tự nhiên hiểu được chuyện gì xảy ra. Hiện tại Bùi Đông Lai đế, gã vẫn không hiểu.

Mang theo một bụng nghi vấn, Bùi Đông Lai đi rất nhanh đến cửa thôn. Gã ở bên bờ tường thấy bị sụp đã nhận ra một số dấu vết, xem ra dường như có người ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi qua. Bùi Đông Lai nhướng con mắt lên, trong lòng tự nhủ Trác Thanh Đế trong lời đồn rất lợi hại, quả thật cũng chỉ có như thế này thôi sao. Dấu vết rõ ràng như vậy cũng không có xóa đi, có chút ấu trĩ. Gã cười khúc khích, tiếp tục đi lên phía trước.

Đi đến bên cạnh một nhà vệ sinh xây dựng tạm bằng cành cây, mũi Bùi Đông Lai phập phồng vô cùng linh động hít ngửi hai lần.

- Hả?

Bùi Đông hai nhướng đầu lông mày, gã ngửi thấy một mùi hương còn rất mới...

- Mười phút trước đây đã có người ở đây đại tiện, người này tiêu hóa không tốt, mùi vị kia con mẹ nó thật là kinh tởm!
Trong lòng Bùi Đông Lai nghĩ đến đó, lập tức cười nhạt. Trác Thanh Đế này thật đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, bọn Cường Tử và Cáp Mô đều khoe nó như một đóa hoa. Hôm nay xem qua điều này cũng chẳng qua như thế này thôi.

Nghĩ tới đây Bùi Đông Lai sải bước thật lớn đi vào trong thôn, gã đoán chừng dùng kỹ xảo dở ẹt như vậy, mặc dù là Trác Thanh Đế dẫn người ẩn núp đi rồi cũng sẽ không thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của gã. Mới vừa đi hai bước, chợt phát hiện trên mặt đất có một vật sáng lấp lánh, bởi vậy Bùi Đông Lai đã đi qua muốn nhìn một chút là vật gì.

Đến nơi vừa quét mắt nhìn hóa ra là một cái bật lửa, còn là loại bật lửa chắn gió bằng kim loại. Bùi Đông Lai thấy cái bật lửa này sao mà nhìn rất quen mắt, dường như đã nhìn thấy qua ở chỗ nào. Trong lúc nhất thời nghĩ không ra, Bùi Đông Lai đi tới muốn nhặt lên nhìn kỹ xem.

Mời vừa đi về phía chiếc bật lửa kia một bước xa, Bùi Đông Lai cảm giác dưới chân nhẹ hẫng!

Có bẫy sập!

Bùi Đông Lai không hổ là cao thủ thân kinh bách chiến, vừa mới cảm giác được dưới chân nhẹ hẫng chợt lập tức nghĩ ngay tới bẫy sập. Gã phản ứng ngay lập tức, một cơ thể mập toàn mỡ của gã nặng ít nhất hai trăm cân những vẫn có thể làm động tác thân thể nhẹ như chim yến! Chân trái của gã vừa rơi xuống, chân phải liền sải bước thật rộng về phía trước, dùng chân phải làm điểm chống đỡ, thân thể vụt qua một cái đã rơi xuống chỗ cách hai thước ở phía trước.

Đây là một động tác hoàn mỹ, mặc dù đổi lại là Cáp Mô cũng nhiều nhất làm được đến mức như vậy. Chính Bùi Đông Lai cũng rất hài lòng với động tác này của mình, lăng không vượt qua như vậy cũng không phải một người bình thường có thể làm ra được. Ai nói thằng mập thì không thể sáng tạo kì tích? Ai nói mập thì không thể nào làm thân thể nhẹ như chim yến?

Một giây đồng hồ ở giữa không trung, Bùi Đông Lai bỗng nghĩ đến một việc, chiếc bật lửa kia gã quả thật đã thấy qua, đó là đồ của Tào Liên! Trên chiếc bật lửa kia dán một bức tranh phụ nữ lõa thể, gã từng đi theo Tào Liên mượn chơi vài lần tên kia đều không cho gã.

Thầm nghĩ đến điểm này Bùi Đông Lai đã rơi xuống đất, thân thể gã còn chưa đứng vững, cảm giác dưới chân lại nhẹ hẫng thêm lần nữa! Không ngờ vẫn còn bẫy sập!

Bùi Đông Lai đúng là Bùi Đông Lai, một tên mập có dẻo dai và sức bật kinh người, thân thể gã còn chưa có đứng vững, ngay lập tức mượn nhờ lực quán tính ngửa ngược người về sau, thật giống như một diễn viên kinh kịch làm một màn lộn ngược ra sau gọn gàng vậy.

Lúc này Cáp Mô đã đến đầu thôn, nhìn thấy Bùi Đông Lai bay lên nhảy xuống đã biết gã kia bị ám hại rồi. Vừa muốn đi tới, liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến gã suốt đời khó quên.

Bùi Đông Lai lần thứ ba tránh thoát vẫn hoàn mỹ như thế, nhưng đáng tiếc, còn có cái bẫy thứ ba...

Thân thể hoàn toàn mất đi trọng tâm, bẫy sập lần thứ ba này Bùi Đông Lai cho dù thế nào đi nữa chắc chắn là tránh không khỏi. Gã vừa rơi xuống, dưới chân trống rỗng. Lúc đó nếu như thứ đồ che đậy bên trên hố này là Cáp Mô có lẽ không thể sụp xuống, nhưng ai bảo gã là một tên mập nặng hơn hai trăm cân?

Ầm đùng!

Bùi Đông Lai rơi vào trong hố.

May mắn, trong hố này không có mũi đao bén nhọn hướng lên trên, cũng không có ống trúc vót nhọn, cũng không có mìn, bom, thậm chí ngay cả nước cũng không có. Chỉ có... chỉ có một đống cứng ngắc tươi mới vừa mới ra lò được mười phút, hơn nữa, còn là một đống phân rất to. Bởi vậy có thể thấy được ruột của Đại Hùng chứa đựng rất là khách quan...

Một chân Bùi Đông Lai giẫm trúng.

Bùi Đông Lai tức điên, bẫy sập này đủ độc ác rồi.

Cường Tử và Kim Tiểu Chu ngồi ở trên cây khẳng định không có nhìn thấy Bùi Đông Lai, nhưng hai người họ nhìn thấy mấy chiến sĩ nhận được một cuộc điện thoại sau đó bắt đầu đào hố đặt bẫy. Chiến sĩ chỉ huy nhận điện thoại, ba chiến sĩ chỉ dùng vài phút đã đào xong vài cái hố. Sau đó Cường Tử và Kim Tiểu Chu đã nhìn thấy, một chiến sĩ bụm mũi móc từ trong nhà vệ sinh ra...

Kim Tiểu Chu vỗ tay một cái kêu lên:
- Kinh điển!

Cường Tử nói:
- Rất lợi hại!

Cáp Mô che mắt, trong lòng tự nhủ may mắn, may mắn, đạo hữu chết đừng kéo bần đạo chết theo...

Bùi Đông Lai từ trong hố nhảy ra, việc thứ nhất chính là cởi hết cả giầy và vớ ra, tiện tay ném ra xa chừng năm thước... Kim Tiểu Chu cười: May mắn, may mắn mình không đánh cuộc cùng Bùi Đông Lai, bằng không đôi vớ này đánh chết mình cũng không giặt...

Khi hai người đang ngồi ở trên chạc cây thoải mái cười to, trong gò đất cách hai người bọn họ chừng hai trăm thước, trong một cái hang động được móc ra đủ để chứa được hai người, Trác Thanh Đế xuyên qua một hang động không lớn, dùng ống nhòm nhìn Kim Tiểu Chu và Cường Tử ngồi trên chạc cây, khóe miệng cong lên một nét cười xấu xa.

- Hai người hãy cười đi, kế tiếp sẽ đến lượt hai người các anh.

Nếu như Cường Tử và Kim Tiểu Chu biết mình mới là con mồi Trác Thanh Đế nhắm vào, chỉ sợ sẽ không cười thoải mái vui vẻ như vậy...

Dù rằng bọn họ đối mặt với nguy cơ sinh tử, nhưng, cuộc sống cũng tràn ngập niềm vui thú.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.