“Ta không cần….” Tiếng kêu la truyền ra từ Thụy vương phủ khuếch tán đi khắp mọi nơi, lọt vào tai người qua đường chỉ có thể cảm khái là thảm không gì để nói, không hiểu Cửu vương gia lại làm hại tới kẻ đáng thương nào, lại khóc thê lương tới thế.
“Lê hoa nhất chi xuân mang vũ….” Liễu Ti Vũ hoài nghi đây là nói nhảm. Đây là câu thơ hình dung mỹ nhân rơi lệ, nàng cứ nghĩ là phổ biến, tuy An Nhã công chúa có danh hiệu là Đại Thành quốc đệ nhất mỹ nữ, cũng là một mỹ nữ hiếm thấy, nhưng lúc này tướng khóc của vị đệ nhất mỹ nữ trước mắt đây thật sự không hề có nửa điểm gọi là mỹ cảm.
Trong tiếng kêu khóc của An Nhã, Trác Phi Dương rốt cuộc cũng xài sạch hết chút nhẫn nại còn sót lại, cuối cùng hắn cũng nhịn hết nổi, “Khiêng quan tài lại đây.”
“Làm…. làm gì?” An Nhã tạm thời giảm bớt âm lượng của tiếng khóc, mở to đôi mắt đã được nước mắt rửa sạch càng tỏa sáng lóng lánh như thủy tinh, hung hăng trừng lại đây.
“Không muốn ngồi kiệu, nằm trong quan tài nhất định rất thoải mái.”
“Phu quân, cứu mạng a.” Sau khi hơi có chút giật mình đứng sững ra, An Nhã nhanh chóng trốn đến phía sau Liễu Ti Vũ.
Sắc mặt của Trác Phi Dương lại càng trở nên âm u, đến mức có thể so sánh với nhan sắc của đáy nồi, thanh âm lạnh buốt từ giữa hai răng nanh thổi quét ra bên ngoài, “Lặp lại lần nữa, nàng là thê tử của ta, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ba-cuu-vuong-gia/2256168/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.