Bàn tay của Hách Tuấn Anh vừa xoa bụng Chu Mạt dần hướng lên trên, dịu dàng nắm cằm anh.
Hai người cách nhau trong gang tấc, đến cả tiếng thở của đối phương cũng cảm nhận được.
Chu Mạt có chút xấu hổ, cười cười lui lại kéo giãn khoảng cách: "Không được, ban nãy tôi vừa nôn, vẫn còn mùi."
Hách Tuấn Anh mím chặt môi, khuôn mặt lộ ra vẻ đáng thương, tựa như một con cún con bị cướp mất thịt.
Hắn trầm giọng nói: "Nhưng tôi muốn hôn cậu."
Đáy mắt anh lóe lên tia sáng, anh cầm tay hắn để bàn tay kia lại nắm lấy cằm mình, giữ chặt bàn tay ấm áp ấy, rồi tiến lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn.
Hách Tuấn Anh như bắt sóng, đại não như bị điện giật đến tê dại. Hắn thu lại một tay đang nắm bánh lái, ôm cổ anh, giữ chặt Chu tiên sinh đang muốn lui lại về, tàn nhẫn hôn trả.
Môi lưỡi hai người dính lấy nhau, tựa như bị gắn vào nhau không thể chia lìa.
Hô hấp ngày một nặng nề, nơi hai người tiếp xúc dường như bùng lên một ngọn lửa.
Bình thường cái hôn của họ đều nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng lần này không giống mọi khi, đầu lưỡi cả hai như đánh chiếm lấy khoang miệng đối phương, tranh nhau chiếm thế chủ động.
Đầu óc Hách Tuấn Anh trống rỗng, hẳn những tưởng mình đang say rồi, những tưởng đã bị chuốc rượu đến ngất ngây rồi, tất cả dây thần kinh đều tập trung trên đôi môi mềm mại của người ấy.
Thình thịch-
"Em hèm... Hai người, có thể lái xe qua chỗ khác rồi tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-vi-nha-toi-hom-nay-co-chut-la/750679/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.