Sau khi bộ phim kết thúc, ngài Hách đưa hai đứa nhỏ đi ăn KFC, mãi tới tận khi trời tối hẳn mới chuẩn bị về nhà.
Ngài Hách lái xe đưa Trần Gia Huân về nhà trước.
Trước khi xuống xe, Trần Gia Huân túm lấy cánh tay của Hách Tuấn Lãng, vui vẻ cười: "Tuấn Lãng, ngày mai gặp!"
Hách Tuấn Lãng không nhìn bé, gạt cái tay của Trần Gia Huân xuống, mũi phì phì ra khí, nửa ngày trời mới rặn được một câu: "Gặp sau."
Trần Gia Huân không hiểu, sao Hách Tuấn Lãng không vui rồi?
Sau khi xuống xe, Trần Gia Huân tự tổng kết ra một quy luật, hai mươi tư tiếng một ngày, có ít nhất mười hai tiếng Hách Tuấn Lãng không vui.
Trần Gia Huân về nhà, Hách Tuấn Lãng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, đợi đến tận khi mẹ của Trần Gia Huân dắt bé vào cửa, Hách Tuấn Lãng mới quay đầu về, hừ hừ mấy hồi.
Ngài Hách nhìn thấy, an ủi nó: "Hôm nay chơi chưa đủ à, bạn nhỏ phải về nhà rồi, con còn nuối tiếc không muốn người ta về à?"
Hách Tuấn Lãng tròn xoe mắt, lớn tiếng biện minh: "Không có, không hề, con có tiếc đâu!"
Ngài Hách lập tức sửa lời: "Rồi rồi rồi, con không tiếc người ta. Vậy giờ chúng ta về nhà, rồi con đi ngủ một giấc, hôm sau tỉnh lại là có thể gặp cậu ấy rồi."
Hách Tuấn Lãng như ông lớn tí hon dựa vào ghế xe, khoanh tay bĩu môi nó: "Vậy bác mau lái xe đi ạ."
Ngài Hách cười khẽ một tiếng, lập tức khởi động xe.
Khi ngài Hách lái xe đến trước sân nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-vi-nha-toi-hom-nay-co-chut-la/750644/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.