Có lẽ vì quá mệt, đêm đó vừa về đến nhà, ngài Hách vừa đặt lưng xuống đã gần như thiếp đi.
Rồi một ngày mới lại bắt đầu.
Một đêm vô mộng, nhưng vẫn tốt hơn mất ngủ nhiều.
Tỉnh lại lần nữa, ngài Hách cảm thấy cả người tỉnh táo, có lẽ đây là giấc ngủ tuyệt nhất mà hắn có.
Ngài Hách nhìn đèn trên trần nhà, lại kinh ngạc nghĩ, ngày mới đã sang rồi.
Điện thoại đột ngột đổ chuông, ngài Hách có thể đoán được người gọi đến, hắn muốn tiếp điện thoại ngay lập tức, lại chẳng biết phải nói gì, rốt cuộc chẳng bắt máy được.
Ngài Hách vuốt mặt một cái, đợi đến lúc chỉ còn một giây là tự động ngắt, nhận điện thoại.
"Chào."
Lúc nói chuyện mới biết giọng của mình khàn khàn quái dị, ngài Hách vội vàng ho khan mấy cái.
Trong điện thoại truyền đến tiếng của thầy Chu, tâm trạng của anh có vẻ không tệ: "Anh Hách còn đang ngủ à, quấy rầy anh thật ngại quá."
"Không sao đâu, tôi dậy rồi."
"Thấy hôm qua anh gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì quan trọng sao? Chuyện là thế này, ngày hôm qua trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi bù đầu cả một ngày không kịp xem điện thoại, mãi đến lúc ăn cơm tối mới phát hiện ra điện thoại lạc đi đâu mất, mãi sau mới tìm thấy ở ngoài bể bơi, nhưng không tài nào mở lên được, vì vậy mà không nhận được điện thoại của anh. Thật xin lỗi."
"À, ra là vậy à." Ngài Hách không kìm được siết chặt điện thoại trong tay.
"Anh Hách tìm tôi có chuyện gì không?"
Ngài Hách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-vi-nha-toi-hom-nay-co-chut-la/750638/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.