Chương 42: Người trong ký ức
"Ây da, sao hết giờ rồi còn ngồi ăn vậy? Xin miếng nào."
Một bàn tay đột ngột vươn tới, lấy mất gói đồ ăn vặt trong tay Hách Tuấn Anh, không chút khách khí bốc đầy một tay.
Khuôn mặt người kia có chút mờ ảo, nhưng cảm giác quen thuộc lại không hề thay đổi.
Cậu ta dốc toàn bộ khoai tây chiên trong tay vào miệng, xong xuôi còn không quên vỗ tay, phủi sạch vụn đồ ăn.
Hách Tuấn Anh bất lực, cậu đau lòng gói khoai tây chiên của mình, vì vậy trừng to hai mắt, nắm chặt nắm đấm, ra sức quơ lung tung trước mặt người kia, lại không hề đánh thật.
"Nghẹn chết ông đi!"
Người kia quỷ quyệt cười, cánh tay ôm lấy cổ Hách Tuấn Anh, nói: "Tan học mua cho ông gói khác."
Hách Tuấn Anh bĩu môi, chân đạp hắn một cái, nói: "Lần nào ông cũng nói thế, nhưng vừa hết giờ cái là chạy biến đi đâu đấy để chơi bóng."
Cậu trai làm bộ ngộ ra, nhoẻn miệng cười: "Tôi biết rồi, có phải dạo gần đây không đi chơi với ông, nên ông mới..."
Hách Tuấn Anh hắng giọng một cái, đẩy cái người da mặt dày như tường thành kia ra, nói lớn: "Bớt xàm xí đi, biến đi mau lên!"
Đột nhiên khung cảnh thay đổi.
Vẫn là phòng học ấy, nhưng cảm giác có gì đó khác lạ.
Người trước mặt đưa cho cậu một tờ giấy, Hách Tuấn Anh nhận lấy, nhìn một chữ cái rõ ràng bên trên.
Alpha.
Người kia dần dần xáp lại gần, hào hứng nói: "Cho tôi xem với, kết quả kiểm tra của ông là gì?"
Hách Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-vi-nha-toi-hom-nay-co-chut-la/750634/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.