Từ oi nóng chuyển dần sang ẩm ướt, mang theo từng đợt không khí mát mẻ thoải mái.
Mưa tí tách rơi, đánh từng tiếng "lộp bộp" lên lều vải.
Lúc ngài Hách và thầy Chu tiến vào lều vải thì cả hai đã dính mưa, quần áo mỏng manh dính dớp trên người, khó chịu không tả nổi.
Ngài Hách mở đèn điện thoại, lục lọi trong ba lô một hồi, tìm được một cái khăn mặt sạch sẽ. Hắn lấy cái khăn ra, đưa cho thầy Chu.
Thầy Chu nhìn khăn, có chút ngạc nhiên, không đưa tay nhận.
Hắn tưởng anh chê khăn bẩn, vội nói: "Là khăn sạch... Tôi chưa dùng qua."
Thầy Chu lắc đầu, nói: "Anh bị ướt hơn tôi, anh lau đi."
Ngài Hách thoải mái cười, trực tiếp đặt khăn lên vai thầy Chu, nói: "Không sao, khách khí làm gì."
Nói xong, hắn quay lưng lại, cởi cái áo sơ mi đẫm nước, lộ nửa thân trên săn chắc. Da dẻ màu lúa mạch ướt nhẹp bởi cơn mưa, lấp loáng trong bóng đêm dưới ánh đèn flash của điện thoại.
Hắn vắt cái áo ướt sũng, còn vắt ra cả nước. Dù quần cũng bị ướt nhưng thầy Chu còn ở đây, ngài Hách không dám cởi.
Hắn đột nhiên nhớ tới chân thầy Chu còn đang bị thương, vội vàng quay qua hỏi: "Thầy Chu, chân cậu sao rồi?"
Sắc mặt thầy Chu không quá tốt, anh yếu ớt trả lời: "Không biết... Hình như không còn đau nữa."
Ngài Hách cầm điện thoại lên soi chân anh, lại chỉ thấy cả chân be bét máu, không nhìn thấy rõ vết thương đang ở đâu nữa.
Hắn giật mình, vội vàng nhét điện thoại vào tay thầy Chu, căng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-vi-nha-toi-hom-nay-co-chut-la/750628/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.