Khách sạn mới xây, có vẻ như mới trang hoàng cách đây không lâu. Nói chung, trong phòng vẫn còn lưu lại một số mùi hương khó tả. Vì đang bật điều hoà nên không thể mở cửa sổ ra thông khí được, ngài Hách nằm trằn trọc cả đêm, trong mũi toàn là mùi hoá chất kì quái.
Suốt một đêm không được nghỉ ngơi đàng hoàng, chính hắn cũng không biết mình đã ngủ được bao lâu, sáng hôm sau lúc xuống phòng ăn dùng bữa sáng, bước chân như lâng lâng trên mây.
Ăn sáng xong, mọi người tập hợp lại đi tham thú cảnh điểm, nhưng tiết trời hôm nay không lý tưởng lắm.
Không mặt trời, không nắng, nhưng vô cùng oi bức, như thể ông trời đang nghẹn một bụng khí vậy.
Ngài Hách mặc áo phông thấm đẫm mồ hôi. Sau một hồi đi cùng mọi người thì buồn ngủ không chịu được, đầu vàng mắt hoa, cả người đều khó chịu.
Ngày thường nhân viên luôn sợ sếp tổng, lần này định nói với ông chủ dăm ba câu, xin chụp một kiểu ảnh. Nhưng đợi đến lúc họ quay lại chỉ nhìn thấy khuôn mặt bình tình của sếp, họ lại càng sợ hãi hơn. Cứ như vậy, không ai có đủ can đảm nói chuyện với ngài Hách.
Hầy, du lịch tập thể thật ngột ngạt quá.
Chiều tối, mọi người lên ô tô, lên đường tới núi chính. Ai ai cũng hưng phấn, nói nói cười cười hướng tới ngọn núi.
Sau một ngày dài đi đường không nghỉ ngơi, ngài Hách với tâm tình thúi hoắc, cõng ba lô lớn của mình đi phía cuối hàng.
Lên tới giữa sườn núi, ngài Hách thấy trợ lý Tưởng đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-vi-nha-toi-hom-nay-co-chut-la/750626/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.