Dạo gần đây vóc dáng ngài Hách đẹp lên rất nhiều, tất cả là nhờ chuyên cần chạy tới phòng thể hình.
Ngài Hách phát hiện một quy luật, thầy Chu sẽ tới phòng tập mỗi thứ Hai, thứ Ba, thứ Sáu hàng tuần, ngài Hách cũng noi theo anh.
Thầy Chu bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, tại sao mỗi lần đến đây đều gặp được ngài Hách.
Nói chung đối thoại giữa hai người thường là:
"Ngài Hách, thật trùng hợp."
"Thầy Chu, thật có duyên."
"..."
Sau nhiều lần tình cờ gặp trong phòng thể hình, hai người cũng dần dần quen thuộc nhau hơn.
Một ngày nọ, sau khi buổi tập của hai người kết thúc, trời bỗng đổ mưa to.
Ngài Hách đeo túi lên vai, hỏi: "Thầy Chu định về kiểu gì?"
Thầy Chu đáp: "Nhà tôi không xa chỗ này lắm, hôm nay cũng đi bộ tới, ai ngờ được lại mưa to như thế..."
Thầy Chu ngó cửa sổ mà phát sầu. Mưa rơi xối xả, không hề có dấu hiệu giảm bớt.
Vừa rồi lúc chạy bộ, ngài Hách cảm thấy mắt trái của mình nháy liên hồi, đoán chừng sắp có chuyện tốt xảy ra.
"Thầy Chu, tôi lái xe tới, để tôi đưa thầy về."
Thầy Chu liếc nhìn, vô tình nhìn thấy ánh mắt sáng long lanh của người đối diện.
Thầy Chu ngẩn người, hai mắt bỗng nheo lại, nở nụ cười: "Được."
Nụ cười này khiến ngài Hách ngây ngất, hắn vội vàng rời mắt, tim nhảy loạn liên hồi.
...
Lâu rồi thầy Chu không ngồi xe của ngài Hách, lần này vẫn ngồi ở ghế phó lái, xung quanh không thay đổi nhiều, nhưng phía trước có thêm một con búp bê đầu to.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-vi-nha-toi-hom-nay-co-chut-la/750612/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.