Tối hôm trước ngài Hách làm tổng kết năm đến đêm muộn, bất đắc dĩ phải ngủ trễ.
Kết quả mộng còn chưa thành đã bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Ngài Hách uể oải mở mắt, liếc điện thoại di động đặt bên cạnh, ngủ được đúng sáu tiếng, nhưng hắn không hề cảm thấy thoải mái sau khi nghỉ ngơi, đầu nhói lên từng cơn.
Chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên, mang khí thế chủ nhà không mở cửa thì không bỏ qua.
Ngài Hách buồn bực vén chăn, vuốt qua loa mái tóc, ra khỏi phòng ngủ.
Đi qua phòng cho khách, ngài Hách kéo cửa ra nhìn, Hách Tuấn Lãng ngủ như heo con, thằng nhóc này chính là loại người có thể ngủ cả vạn năm nếu không ai gọi nó dậy.
Ngài Hách nhìn bên ngoài qua mắt mèo trên cửa, sau đó thấp giọng cười mắng một câu, mở cửa.
Nhưng cửa vừa mở, một bóng người ngay lập tức nhảy lên người ngài Hách.
"Anh!"
Hách Tuấn Tú đu thân lên người ngài Hách, hai chân nhảy phóc lên không chạm đất.
Ngài Hách bất đắc dĩ thở dài, hỏi: "Quay về sao không báo một tiếng."
Hách Tuấn Tú nhảy xuống khỏi người anh trai, nói: "Vốn định cho anh bất ngờ cơ, ai ngờ máy bay đổi lịch khởi hành, bọn em đến sớm hơn dự định. Lúc nãy có gọi nhưng anh không nhấc máy."
Chắc lúc đó ngài Hách đang ngủ say như chết.
Ngài Hách xoa đầu Hách Tuấn Tú: "Sao lại nhuộm rồi?"
Hách Tuấn Tú thích ăn diện, bản thân lớn lên rất ưa nhìn, đã thế da dẻ còn rất trắng, bây giờ nhuộm tóc màu đay, không những không lộ vẻ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-vi-nha-toi-hom-nay-co-chut-la/255268/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.