Chương trước
Chương sau
Nhan Vãn Thu không đa sầu đa cảm đến mức đau khổ vì có người không thích mình, nói thẳng ra, cậu chưa bao giờ quan tâm cái nhìn của người khác. Không nhất thiết phải thổ lộ sự chân thành cho người chúng ta sớm chiều ở chung, đâu một ai hoàn toàn hiểu biết về những người xung quanh, do đó sao có thể đánh giá họ bằng thái độ thuần khiết nhất?
Nhưng thái độ lãnh đạm của Khương Nguyên đối với cậu thật sự khiến Nhan Vãn Thu cảm thấy không thoải mái, bởi vì anh là một người ưu tú, không bủn xỉn, sẵn sàng chia sẻ ánh hào quang của mình cho người khác. Nhưng luôn cố gắng né tránh cậu trong mọi tình huống, dù hai người không có thù oán với nhau, chuyện này khiến Nhan Vãn Thu cảm thấy không công bằng một cách vi diệu: Tựa như Phật xuống độ nhân gian, nhưng lại cố tình bỏ qua mình cậu.
"Mình làm gì sai sao?"
Nhan Vãn Thu nghĩ đi nghĩ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, càng nghĩ càng thấy oan uổng, mọi thứ đang êm đẹp, cậu chẳng làm gì cả, bỗng Khương Nguyên Bạch bày ra vẻ mặt xấu hổ, không muốn tiếp xúc với cậu. Rõ ràng cậu luôn nhìn Khương Nguyên Bạch bằng ánh mắt thiện ý, nhưng anh lại đáp trả bằng ánh mắt không muốn tiếp lời, đây không phải bị ghét thì là gì?
Tóm lại, quan hệ giữa cậu và Khương Nguyên Bạch không vì phụ huynh hai bên là bạn tốt mà được cải thiện, thậm chí mỗi khi Nhan Tri Thư định nhắc tới Khương Nguyên Bạch trước mặt cậu, Nhan Vãn Thu đều gọn gàng dứt khoát bày tỏ lập trường: "Con với cậu ấy không thể làm bạn, ba đừng hy vọng."
Vì lần nào cậu cũng trả lời như vậy, cuối cùng Nhan Tri Thư không nói nữa. Mỗi khi phụ huynh tụ tập với nhau, không còn xuất hiện bóng dáng hai cậu học sinh cấp ba, Trần Hoài Lan tức giận kêu Khương Nguyên Bạch không hiểu chuyện, Nhan Tri Thư thở dài nói Nhan Vãn Thu quá kén chọn, Khương Húc tiếc nuối bảo không định cho hai người hẹn hò, chỉ muốn giới thiệu để cả hai có thể kết bạn, tại sao lại không đồng ý? Chẳng lẽ chúng ta nhìn giống bậc cha mẹ thời phong kiến, ấn đầu bắt ép bọn họ nhất bái thiên địa sao?
Dần dà, đến cả bạn cùng lớp cũng nhận ra giữa Nhan Vãn Thu và Khương Nguyên Bạch có gì đó không bình thường, cuối cùng những bạn học không thân thiết với nhau không còn dám đưa bài thi cho đối phương khi cả lớp tráo bài để kiểm tra đáp án, nếu bọn họ nói giữa hai người không có xung đột, nhưng lại đang quay giáo viên và bạn học vòng vòng.
Ba dấm chấm hỏi hiện lên trên đầu Quan Hạo Tư, hắn cảm thấy bọn họ không phải kiểu người tính toán chi li mấy việc nhỏ nhặt như này, vì thế tự bổ não rằng hai người có thâm cừu đại hận không muốn người khác biết. Đáng tiếc đây là ngôi trường trong thời đại hòa bình, rất khó tưởng tượng hai học sinh con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Với suy nghĩ giúp hai người giảng hòa, Quan Hạo Tư lễ phép hỏi Nhan Vãn Thu: "Tớ hỏi cậu việc này, xin cậu đừng kích động."
Nhan Vãn Thu bình tĩnh trả lời: “Nói đi.”
"Cậu và Khương Nguyên Bạch." Quan Hạo Tư im lặng một chút, "Thật sự không phải quan hệ tình địch chứ?"
Cũng không thể trách Quan Hạo Tư bổ não, suy nghĩ linh tinh, hắn bị Khương Nguyên Bạch kích thích, nên đã vì người anh em của mình, quyết định tới hỏi Nhan Vãn Thu tại sao luôn xa lánh Khương Nguyên Bạch. Nhưng nguyên nhân khiến một thằng nhóc đang trong lứa tuổi dậy thì xa lánh người khác là gì? Ngoại trừ chuyện tình cảm, Quan Hạo Tư không thể nghĩ ra chuyện gì khác.
Nhan Vãn Thu không ngờ còn có tên hâm trung thành với bạn bè như vậy, tuy mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt lại tràn ngập hoang mang: "Cậu biết tưởng tượng đấy, nhưng không phải."
"Tại sao không phải?"
"Không có gì." Đừng nói có mỗi Quan Hạo Tư, Nhan Vãn Thu cũng muốn biết tại sao Khương Nguyên Bạch không thích cậu, "Cậu ấy bảo cậu tới hỏi tớ sao?"
Quan Hạo Tư hít một hơi: Khương Nguyên Bạch là Khương Nguyên Bạch, tại sao không nói tên mà nói "Cậu ấy cậu ấy cậu ấy"?, chắc chắn có nội tình.
Là anh em tốt của Khương Nguyên Bạch trước cả khi phân lớp, Quan Hạo Tư cảm thấy không nên vì bạn mình mà để lộ động cơ trước mặt kẻ địch, hắn dứt khoát phủ nhận sự tồn tại của Khương Nguyên Bạch: "Không phải, không liên quan tới cậu ấy, tớ chỉ tò mò thôi."
Ánh mắt Nhan Vãn Thu ảm đạm, vốn tưởng Khương Nguyên Bạch đang muốn kết bạn giảng hòa với mình, không ngờ tất cả đều là cậu tự đa tình. Nhưng chút biến hóa nho nhỏ này trong mắt Quan Hạo Tư lại thành Nhan Vãn Thu thất vọng vì không kiếm được thông tin của Khương Nguyên Bạch.
Khương Nguyên Bạch không biết hình tượng của bản thân trong lòng Nhan Vãn Thu đều vỡ vụn chỉ vì Quan Hạo Tư, khiến điểm thiện cảm vốn không cao, bây giờ lại thấp xuống mấy bậc. Ánh mắt Nhan Vãn Thu vẫn bình thản như cũ, tuy hắn hoạt bát hơn cậu, nhưng tốt xấu gì cũng vì sĩ diện, ngượng ngùng dùng khuôn mặt nóng bừng đối diện khuôn mặt lạnh băng của Nhan Vãn Thu.
Hôm nay đến phiên Khương Nguyên Bạch trực nhật, tan học chỉ còn mình anh ở lại quét lớp. Giữa trưa Ngô Khỉ Mộng nhắn tin, bắt anh phải trực nhật thật nhanh rồi qua quán cà phê gặp mặt, giới thiệu cho Khương Nguyên Bạch bạn gái mới của cô.
Khương Nguyên Bạch hỏi cô: Là bạn sao đỏ kia sao?
Ngô Khỉ Mộng trả lời: Gặp đi rồi biết.
Qua một lúc lâu, thấy Khương Nguyên Bạch không tỏ vẻ hứng thú với chuyện này, Ngô Khỉ Mộng không nhịn được nhắn tin: Đúng, không sai, chính là bạn ấy.
"Chúc mừng chúc mừng, trăm năm hạnh phúc?"
"Không phải cậu nên cảm thấy tớ rất giỏi sao?" Ngô Khỉ Mộng hỏi, "Ban đầu cậu ấy không vừa mắt tớ, nhìn thấy tớ là muốn véo chết đi sống lại, vậy mà vẫn có thể cưa đổ cậu ấy, tớ rất có mị lực đúng không?"
Khương Nguyên Bạch trả lời bằng dấu ba chấm, cảm thấy Ngô Khỉ Mộng chỉ đang đắc ý khoe hành vi ấu trĩ của mình, chắc hẳn sâu trong lòng, cô rất thỏa mãn và hạnh phúc. Ngoại trừ những nhân tố có thể gây cười, Khương Nguyên Bạch cẩn thận suy nghĩ, thật sự bội phục khả năng xoay chuyển tình cảm của Ngô Khỉ Mộng: "Hỏi một chút, cậu làm thế nào?"
Đột nhiên Ngô Khỉ Mộng cảnh giác: "Có phải cậu tới giai đoạn tương tư của Alpha?"
- - nói linh tinh gì vậy?
Khương Nguyên Bạch biết bản thân biện minh như nào qua điện thoại Ngô Khỉ Mộng cũng không quan tâm, chỉ có thể đợi đến khi gặp mặt rồi giải thích. Không khó để dọn sạch lớp học, mất năm phút lau bảng đen và cửa sổ, sau đó đổ đầy nước vào bình hoa trên bục giảng, còn mỗi việc quét lớp là xong.
Anh không hề cẩu thả, lau sạch bụi bẩn trên bàn học và ghế dọc theo sàn lớp, đang quét thì phát hiện có mấy tờ giấy rơi ngay cạnh chỗ ngồi, chắc do bạn nào đó lúc tan học vì vội, không cẩn thận đụng vào bàn, không để ý giấy nháp trên sách giáo khoa rơi xuống đất.
Khương Nguyên Bạch cong lưng, nhặt chỗ giấy nháp lộn xộn dưới đất, định lấy sách giáo khoa trên bàn đè lên mấy tờ giấy. Đây là tổ ba, hàng ghế thứ tư, Khương Nguyên Bạch vừa sắp xếp gọn gàng xấp giấy, vừa nhớ lại bạn học nào ngồi chỗ này.
... Anh nghĩ tới Nhan Vãn Thu.
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, lật mặt dưới của tờ giấy Khương Nguyên Bạch đang cầm trên tay, anh theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, thấy thứ được viết trên đấy không phải công thức toán học, mà là một bé hươu sao trông rất sinh động, đôi mắt đen láy, ánh lên vẻ thuần khiết nhìn con người bên ngoài tờ giấy.
Tuy chỉ có một bé hươu sao lẻ loi, nhưng Khương Nguyên Bạch nhận ra. Đấy là bé nai nhỏ nhà trường nuôi sau núi, trước đó không lâu bé từng chạy đến con đường ở khu dạy học, nhàn nhã bình thản dùng ánh mắt tò mò đánh giá các bạn học sinh trong bộ đồng phục, rõ ràng bọn họ đang thi chạy đua giữa các lớp, nhưng bỗng dừng lại vì vị khách không mời này.
Tuy anh vô tình nhìn thấy bộ mặt mà Nhan Vãn Thu không thể hiện cho mọi người, nhưng Nhan Vãn Thu chưa bao giờ nói với người khác cậu có vẽ tranh, nhận ra đây là vấn đề cậu không muốn ai biết. Khương Nguyên Bạch thầm nói xin lỗi, tớ không cố ý xem tranh, anh định đặt lại xấp giấy lên bàn học, nhưng có một nhân vật bên cạnh bé hươu sao thu hút sự chú ý của anh.
Là một thiếu niên mặc áo choàng đen, một nửa khuôn mặt bị mũ che lấp, chỉ lộ ra chiếc cằm trắng nõn. Pháp trượng trên tay làm bằng rễ cây và có hoa văn tinh xảo, nhìn không rõ biểu cảm trên khuôn mặt, cũng không phân biệt được cảm xúc của hắn như thế nào.
Khương Nguyên Bạch ngơ ngác nhìn cậu thiếu niên, não chưa kịp load đã nghe thấy tiếng bước chân từ cửa tiến vào: "Cậu đang xem gì đấy?"
Tuy Nhan Vãn Thu hỏi như vậy, nhưng cậu không định tạo cơ hội cho Khương Nguyên Bạch trả lời. Cậu bước hai ba bước tiến lên phía trước, ánh mắt khẩn trương, cảnh giác nhìn Khương Nguyên Bạch, vươn tay muốn lấy lại tờ giấy.
Khương Nguyên Bạch để cậu giật tờ giấy, cuối cùng cũng hoàn hồn mở miệng: "Tớ không cố ý nhìn lén, giấy của cậu rơi xuống đất."
"Ồ, cậu không cần cuống quít như vậy." Nhan Vãn Thu nhận ra mình chưa mang bài tập ngữ văn về nhà nên quay lại, đi được nửa đường bỗng nhớ tới xấp giấy, hình như do đụng phải bạn học đứng đằng sau nên đã rơi xuống đất, "Tớ không nghi ngờ cậu nhìn lén."
Khương Nguyên Bạch nhìn cậu lấy tập folder từ trong hộc bàn, sau đó bỏ xấp giấy vào, được một lúc thì đầu anh nóng lên, buột miệng thốt ra một câu: "Tớ thích tranh của cậu, chúng thật sự rất đẹp."
Nhan Vãn Thu không dự đoán được anh sẽ nói những lời này, sau đó nhận ra giọng Khương Nguyên Bạch không giống như khen cho có. Không đợi Nhan Vãn Thu trả lời, anh đã ngại ngùng cười rộ lên: "Hươu cũng rất đáng yêu."
Lời khen không chút mục đích hay mong cầu luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái, Nhan Vãn Thu cũng không ngoại lệ. Hoặc do bây giờ đang chạng vạng tối, những đám mây màu hồng pha thêm chút tím, tia sáng mềm mại ấm áp ngoài cửa sổ chiếu lên người Khương Nguyên Bạch, đôi mắt cũng trở nên ôn nhu, cậu chưa bao giờ thấy ánh mắt ấy từ anh, bên trong phảng phất như chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Nhan Vãn Thu cúi đầu suy nghĩ, lấy một quyền ký họa từ trong cặp sách, đưa cho Khương Nguyên Bạch.
"Cậu muốn xem cái này không?" Cậu hỏi, "Tớ đoán cậu sẽ thích."
- -----------*--------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.