Chương trước
Chương sau
Buổi sáng Thời Niên thức dậy ngồi trên giường ngây ngẩn một hồi, sau đó cậu nhìn ánh sáng chui vào từ khe hở rèm cửa sổ mới chắc chắn một ngày mới rốt cục vẫn phải tới.

Cậu nghĩ lại chuyện ngày hôm qua, hình như vẫn như đang mơ.

Cậu mở ra lịch sử cuộc gọi xem, cuộc gọi nhỡ trong lịch sử cuộc gọi đã nói cho cậu tất cả đều là thật.

Thở dài, vẫn là thở dài, Thời Niên dựa vào thở dài bày tỏ bối rối trong lòng mình.

Sau đó cậu bắt đầu suy nghĩ bước kế tiếp mình nên đi như thế nào.

Lúc suy nghĩ cậu chợt phát hiện một chuyện:

Trong "bước kế tiếp" của cậu, vô luận là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai, cũng chưa bao giờ có bóng dáng của Liên Thanh.

Liên Thanh cùng cậu nước chảy thành sông cũng tốt, đến đây thôi cũng tốt thật ra thì cũng không ảnh hưởng đến đời thực của cậu.

Hôm nay cậu vẫn muốn đi đâu đó gửi hồ sơ, hắn vẫn phải chăm sóc shop online của lão đại, vẫn phải viết bài tâng bốc của cậu, vẫn muốn ăn cơm, ngủ, đi lại dừng nghỉ.

Cho nên có Liên Thanh hay không, có quan hệ gì chứ?

Thời Niên bèn ôm suy nghĩ như vậy bắt đầu một ngày mới, cậu làm từng bước chuyện mình muốn làm, chẳng qua là thỉnh thoảng cậu sẽ nghĩ, mặc dù cậu với Liên Thanh biết nhau năm năm, nhưng bọn họ liên lạc cũng không nhiều, một hai năm không liên lạc đều là chuyện thường, khi đó mình cũng chẳng vấn đề, không phải sao?

Không phải sao?

Nhưng tại sao vẫn nghĩ...

Haiz, Thời Niên an ủi chính mình, lúc đi học mình cãi nhau với lão đại ký túc xá sau đó cậu ta còn khó ở mấy ngày, cho nên chuyện của Liên Thanh, cậu suy nghĩ mấy ngày, cũng là chuyện bình thường.

Buổi trưa Khương Hoán đột nhiên gọi điện thoại cho cậu, hỏi Thời Niên cuối tuần có muốn đi xem phim hay không.

Thời Niên thật bất ngờ, cậu không nhớ Khương Hoán có chức năng xem phim đó, chỉ là chức năng cùng nhau ăn cơm, Khương Hoán cũng không thể nào có, chẳng lẽ đột nhiên mở mang trí tuệ muốn theo đuổi mình?

Có điều bây giờ Thời Niên không có hứng thú với yêu đương, bây giờ cậu không có hứng thú với cái gì hết, trừ kiếm tiền.

Cậu nói với Khương Hoán cuối tuần muốn phải chạy deadline, chắc không có thời gian, sau khi nghe xong Khương Hoán bèn ừ một tiếng, cũng không cố tranh thủ một chút, Thời Niên biết có người chỉ thích tính cách khó hiểu hoặc gọi là im lìm của Khương Hoán, nhưng Thời Niên biết mình không thích, cậu tương đối thích... Thôi, bây giờ cái gì cậu cũng không thích.

Thời Niên cho rằng nói xong thì Khương Hoán sẽ cúp máy, nhưng Khương Hoán lại không có, hắn ấp úng một lúc sau mới hỏi Thời Niên có phương thức liên lạc của Diệu An hay không.



Thời Niên khẽ cau mày, cảm thấy không đúng lắm, cậu nói trong cưa hàng của cậu không phải có số điện thoại của anh ta sao?

Khương Hoán nói số đó không liên lạc được với Diệu An, phải thử đồ, nhưng anh ta vẫn không tới, ba mẹ cảm thấy Thời Niên nhất định là có thể liên lạc với Diệu An cho nên giục hắn hỏi.

Số thì Thời Niên đương nhiên là có, nhưng chưa có sự đồng ý của Diệu An thì Thời Niên cũng không có biện pháp trực tiếp cho Khương Hoán, sau khi suy nghĩ cậu nói với Khương Hoán cậu sẽ nói với Diệu An chuyện này, kêu Diệu An liên lạc với hắn.

Khương Hoán hơi do dự một chút nói cũng được, nhưng mà...

Nhưng mà?

Cuối tuần thật sự không có thời gian sao?

Không có.

Sau khi cúp máy, Thời Niên bèn tìm số WeChat của Diệu An, cậu block Liên Thanh nhưng không có block Diệu An, một mặt là cậu cảm thấy chuyện này mặc dù tạo thành từ lời nói trung gian của Diệu An, nhưng những gì Diệu An nói đều là nói thật, hơn nữa sớm muộn cũng là cái kết quả này, thứ yếu, cũng là mấu chốt nhất, cậu vẫn còn làm cho tạp chí của Diệu An, tiền lương còn không trả. truyện kiếm hiệp hay

Thời Niên cân nhắc dùng từ, sau đó nhắn tin cho Diệu An, chỉ nói cửa hàng âu phục không liên lạc được với anh, kêu anh có thời gian thì liên lạc bọn họ.

Diệu An trả lời cậu rất nhanh, nhưng không nói chuyện cửa hàng âu phục:

【Tôi tưởng cậu sẽ không để ý đến tôi nữa.】

【Không phải tôi tìm anh, là Khương Hoán tìm anh.】

【Cậu cũng không block tôi.】

【Nếu như bây giờ anh trả tiền cho tôi, tôi cũng có thể thỏa mãn yêu cầu này của anh.】

Tin nhắn sau của Diệu An, Thời Niên lười trả lời, Diệu An nói kêu Thời Niên đến chỗ anh làm việc, còn nói cũng không phải là bởi vì là bạn với Thời Niên, chẳng qua cảm thấy Thời Niên thật sự là nhân tài khó cầu.

Bạn cái đéo gì, Thời Niên bỗng nhiên có chút tức giận, nếu như làm bạn tình cũng là bạn, Tùng Sơn có phải là bạn của bọn họ không?

Tại sao lúc bọn họ nhắc tới Tùng Sơn đều giống như đang nói về một phiền toái chướng mắt, nhưng lại muốn cho hắn tiền mở nhà hàng, đến nhà hàng hắn ăn cơm, đến nhà hàng hắn chơi, còn muốn đem rượu và quan hệ cá nhân đến nhà hàng của hắn?

Tùng Sơn biết bọn họ nói sau lưng hắn như vậy sao? Biết Diệu An nhìn quan hệ thân mật như vậy cuối cùng cũng chỉ là một câu "Ngán rồi" sao?

Nếu như hắn đều biết, thì tại sao hắn lại tiếp xúc với bọn họ, cuối cùng tại sao lại rời đi chứ...



Bởi vì hắn cũng không muốn lừa gạt chính mình nhỉ.

Cho dù vui vẻ cũng là thứ hư vô, vui vẻ mà bọn họ cho giống như là gió, được tả trong lời bài hát vậy, lúc gió ngừng tình yêu thì sẽ nghênh ngang mà đi, huống chi bọn họ cũng không phải yêu, chỉ là vui vẻ ngắn ngủi, cùng mập mờ mà thôi.

Lúc Liên Thanh gửi lại tin nhắn thì phát hiện mình bị block rồi, gọi điện thoại tới cũng giống như vậy.

Hắn thử liên tục, nội tâm kỳ vọng rằng Thời Niên trượt tay mà không phải cố ý block mình, mặc dù hắn biết khả năng này chẳng hề có đâu.

Nhưng lỡ như có kỳ tích thì sao?

Ví như trước kia Thời Niên cũng từng block mình, cũng rất lâu không liên lạc với mình, nhưng cuối cùng bọn họ không phải vẫn bên nhau sao?

Bên nhau... Cùng lên giường cũng được gọi là bên nhau sao?

Thật ra thì buổi chiều lúc Thời Niên cúp điện thoại Liên Thanh đã hối hận.

Hắn cảm thấy mình quá nông nổi, cho dù Thời Niên biết công ty kia là sản nghiệp nhà Tang Du thật thì thế nào chứ? Cậu không thể biết sao? Cậu không thể hỏi mình sao?

Tất nhiên có thể, mặc dù bọn họ đã nói không can thiệp đời thực của nhau, nhưng lúc mình tới con đường ở cửa sau nhà hàng chờ cậu thì đời thực của bọn họ đã dây dưa với nhau rồi.

Cậu muốn biết thì cứ hỏi hắn là được, cậu không phải cũng biết ban đầu mình tìm cậu là vì cậu... vì cậu rất giống Tang Du sao?

Cậu đều biết, mà cậu lại lấy chuyện này ra để đùa, cậu có thể rất rộng rãi nói với Tùng Sơn làm thế thân là cậu nguyện ý, cậu cũng nói với Diệu Nhiên như vậy mà.

Cho nên, cho nên mình làm gì mà phải tức giận chứ...

Nói cho cậu là được, nói cho cậu công ty này chính là sản nghiệp của nhà người mình thích, công ty này đích xác sắp không được rồi, nhưng mình sẽ đi đầu tư, nói cậu có thể nhậm chức, có thể đi làm, cậu muốn biết cái gì, mình đều có thể nói cho cậu biết.

Nên là như vậy nhỉ...

Nhưng vì sao mình lại tức giận giống như bị lật tẩy vậy.

Mà giải thích của Diệu An lại là tưới dầu vào lửa, Diệu An cười hì hì nói bởi vì không muốn nhìn mọi người vui vẻ, bởi vì không muốn mỗi một người cũng lừa dối mình, Diệu An nói cậu cứ xem tôi bị hư tuyến thể cho nên rối loạn nội tiết đi, hơn nữa tôi có nói sai câu nào đâu? Thời Niên hỏi cậu thì có sai không? Nếu chúng ta đều không sai, như vậy thì ai sai?

Đúng vậy, ai sai chứ, Liên Thanh đứng ở đó không biết làm sao.

Cho nên có phải làm sai, thì chỉ cần đổi ý là được hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.