Vỏ chăn kia thậm chí là của mình.
Khương Hoán không biết bây giờ mình nên có biểu tình như thế nào, hắn cũng không nói ra được mình có tâm trạng gì.
Hắn cùng tự nói những người này đều là sâu rượu, sâu rượu làm gì cũng không thấy lạ.
Nhưng thật lòng, tim như bị đâm một đao vậy.
Khương Hoán hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở dài, hắn nói với bản thân phải bình tĩnh, trước tiên thu xếp ổn thỏa cho mấy người này đã.
Thu xếp ổn thỏa là xong.
Đầu tiên hắn bế Thời Niên từ trong chăn ra, đi vào phòng mình, đặt lên giường đơn của mình, sau đó lại vào xe bế Diệu An lên sô pha trống.
Diệu An rất nhẹ, thậm chí còn nhẹ hơn beta như Thời Niên, cảm giác lúc bế như đang bế khúc xương.
Anh thật gầy, giống mình.
Diệu An còn siết áo khoác, Khương Hoán cũng không để ý tới anh, sau khi đặt lên sô pha, hắn cũng đổi thảm cho Diệu An.
Sau đó hắn mở túi ngủ đem tới từ nhà, chui vào.
Trước khi ngủ hắn còn đang nghĩ, hắn rõ ràng chỉ ra ngoài ăn khuya mà thôi, tại sao cuối cùng biến thành cắm trại rồi.
Đêm nay Thời Niên ngủ rất say, không nằm mơ, mở mắt trời đã sáng.
Chẳng qua cậu không hiểu tại sao mỗi lần mình uống say luôn tỉnh trong phòng của người khác.
Trước là Liên Thanh, lần này mặc dù cậu không nhớ gì, nhưng nhìn ma-nơ-canh không đầu người mẫu trước mặt, cậu đoán chắc mình đang trong cửa hàng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-thuc-thoi/3557795/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.