Chương trước
Chương sau
Đánh thì không thể nào đánh thật, nhưng cũng không muốn bỏ qua cho anh, Thời Niên tìm chủ quán mượn hộp màu nước mà con của ông vẽ xong rồi bỏ quên ở đây, còn đọc kỹ bao bì thấy có viết chắc chắn rửa được bằng nước, cậu hỏi Liên Thanh có dám không, Liên Thanh nghiêng mắt nói cái này có gì không dám? Công tử nhà giàu chúng tôi đều chơi rất lớn!

Thời Niên nói được, nếu mọi người đều là người văn minh, chúng ta nói về võ đức, chúng ta không động đến quần áo.

Thời Niên suy nghĩ lỡ như bắt mình bồi thường thật, chắc mình không bồi thường nổi.

Thời Niên: "Mục tiêu của chúng ta chính là mặt, an có đồng ý không?"

Liên Thanh: "Đừng nói nhảm, bắt đầu đi, để cậu ta biết Picasso được sinh ra thế nào."

Cho nên lúc Khương Hoán đến đây ăn khuya nhìn thấy Thời Niên cùng alpha đó —— hóa trang cho Diệu An đang nằm trên bàn?

Hình như không cần thiết nhỉ...

Khương Hoán đi gần bọn họ, vỗ vai Thời Niên bả vai, kết quả Thời Niên giật mình, vẽ một đường trên lỗ tai Diệu An.

"Các cậu đang làm gì vậy?" Khương Hoán nhìn Thời Niên cùng alpha đó mỗi người cầm một cây cọ, ngón tay Thời Niên cũng nhuộm đủ mọi màu sắc, tất nhiên, vị khách hàng tên là Diệu An kia thì tương đối thảm, mặt anh có thể so với phường nhuộm.

Nói thật, Thời Niên làm chuyện này, Khương Hoán có thể đoán được, từ nhỏ Thời Niên đã gian xảo rồi, lớn rồi không gian xảo nhiều, nhưng cái miệng vẫn không biết thua ai.

Nhưng alpha ở cùng Thời Niên, trông thật bình thường, vừa rồi ở cửa hàng không nói cũng không cười, mặt lạnh lùng ăn thịt cốt lết chiên, nếu không phải mẹ mình nói thấy hắn ăn nhiều, Khương Hoán cũng cho rằng hắn chê thịt cốt lết chiên không đủ tầm.



"Sao cậu tới đây? Là tôi gọi cho cậu hả?" Nhìn Thời Niên chớp mắt mặt mờ mịt, Khương Hoán đếm đếm chai bia trên bàn, mới sáu chai, ba người uống sáu chai đã thành thế này, đúng là gà.

Khương Hoán "Xời" một tiếng, kéo cánh tay Thời Niên muốn đưa cậu đi, kết quả vừa dùng sức một cái đã nghe thấy Thời Niên "Úi" một tiếng, hắn vội nhìn xem chuyện gì, rốt cuộc phát hiện alpha đó túm một cánh tay khác của Thời Niên, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm Khương Hoán, hắn hỏi Khương Hoán muốn làm gì.

Khương Hoán thấy hắn cũng uống say rồi, vì vậy cũng không so đo quá nhiều, hắn giải thích nói Thời Niên uống nhiều rồi hắn đưa Thời Niên về nhà.

"Anh và bạn anh về đi, anh ta cũng ngủ rồi." Khương Hoán nhìn Diệu An, lúc ngủ không cười cũng khiến người ta thấy thoải mái không ít.

"Tôi đưa Thời Niên về nhà là được." Liên Thanh vừa nói vừa siết chặt ngón tay, Thời Niên bị đau giơ chân đạp hắn một cái.

"Tôi còn chưa hôn mê đâu!" Thời Niên vùng khỏi tay của hai người, "Tôi không thèm đi cùng mấy người! Tôi tự về nhà mình!"

Liên Thanh nói: "Cậu định về nhà thế nào? Trèo lên chiếc xe đạp 28 inch của cậu à? Chẳng phải cậu nói hư rồi sao? Sửa xe rồi?"

"Tôi lái xe đưa cậu về." Khương Hoán cúi đầu nhìn mặt Thời Niên, "Hoặc là ngủ nhà tôi cũng được, ngày mai lại đi."

"Không muốn." Thời Niên lắc tay, "Tôi không cần ai hết, tôi tự gọi xe về, mấy người làm gì mà đột nhiên phức tạp thế, mọi người ăn nhậu xong thì nhà ai nấy về tìm mẹ của mình đúng không? À, tôi không có mẹ, tôi cũng không có nhà."

Lúc nói câu này, Thời Niên cảm thấy mình đang tỉnh táo, nhưng Thời Niên lúc tỉnh sẽ không nói như vậy.

Cho nên Thời Niên nghĩ chắc mình say rồi, trong đầu cậu có một phiên bản khác của mình muốn ngăn cản mình nói chuyện, nhưng lại không làm được.

"Người trả tiền đã ngủ rồi, chỉ có thể kêu bạn anh ta trả thôi." Thời Niên vừa nói vừa nhìn Liên Thanh, "Anh nhớ đi tính tiền, lúc tính tiền thì đọc tên tôi, tôi tên là khăn quàng đỏ, hoặc anh có thể gọi tôi là trứng sắt kiên cường, còn có beta thẩm du ——"



Thời Niên còn chưa nói hết đã bị Liên Thanh che miệng, Liên Thanh sợ cậu nói thêm cái gì bậy bạ nữa.

"Anh buông cậu ấy ra." Khương Hoán mặt lạnh nói, "Anh cũng uống nhiều rồi, tôi gọi xe cho các anh, các anh cũng mau về nhà đi. Còn như Thời Niên anh không cần phải để ý đến cậu ấy, tôi là hàng xóm của cậu ấy, cũng là bạn lớn lên từ nhỏ với cậu ấy, anh không cần lo lắng cho sự an toàn của cậu ấy, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy."

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

Lúc Liên Thanh nói câu này rất ngầu, tự cảm thấy mặt còn lạnh hơn Khương Hoán, hắn còn định thả ra một ít pheromone, áp chế alpha trước mặt.

Nhưng khi trong lòng bàn tay hắn bỗng nhiên thấy có cảm giác ướt mềm, từng cái một, lúc Liên Thanh ý thức được là cái gì, mặt lập tức đỏ.

Hắn vội vàng buông bàn tay che miệng Thời Niên.

Thời Niên thở hổn hển liên hồi, sau đó tức giận nói: "Anh còn không biết xấu hổ hỏi người ta anh không buông thì sao nữa! Nếu anh không buông ra thì tôi sắp chết ngạt rồi!"

Thời Niên rất tức giận, người bạn alpha của Thời Niên cũng không có sắc mặt tốt, nhưng khoảnh khắc này Liên Thanh đã không để ý tới Thời Niên nữa, cũng không đoái hoài tới alpha đối diện, hắn chỉ có thể chú ý thể diện của mình.

Bởi vì hắn bị Thời Niên liếm mà có phản ứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.