Chương trước
Chương sau
Hoa lan trắng là hoa thường thấy nhất Giang Châu, nhất là lúc Thanh Minh, mưa dầm liên miên, bỗng nhiên sẽ có một vài bà lão tóc trắng cầm một cái túi ở ga tàu điện ngầm, bên ngoài trung tâm thương mại rao bán chuỗi vòng tay hoa lan trắng cho các cô gái đi ngang, có cô nào da mặt mỏng, không tránh khỏi một câu "Hỗ trợ một chút" rồi bỏ tiền mua.

May là ở đây hoa này vì thường gặp cho nên cực kỳ tiện nghi, một chuỗi chỉ cần mấy đồng, bà lão sẽ còn tốt bụng nói cho cô gái, có thể đeo trên tay còn có thể cài trên nút áo sơ mi, dĩ nhiên cũng có thể mua một chuỗi trong tay bà lão, mười đồng có thể mua một túi nhỏ.

Các cô gái ở khu này đều thích mua chuỗi vòng hoa lan trắng vào mùa mưa, bởi vì chỉ cần cực ít tiền là có thể tự mang mùi thơm tự nhiên, Khương Hoán từ nhỏ sống trong hoàn cảnh như vậy, tất nhiên hắn quen thuộc cái mùi này.

Mà pheromone của khách hàng trước mặt chính là mùi này: Thoang thoảng cộng thêm ẩm ướt.

Khương Hoán đứng cách khách hàng một bước, thật ra thì hắn vẫn an toàn, bởi vì hôm nay hắn cũng có tiêm thuốc ức chế, còn dán miếng dán ngăn mùi, mặc dù bác sĩ nói với hắn không cần tiêm thuốc ức chế mỗi ngày, nhưng hắn không nhịn được lại tiêm, hắn rất sợ mình xảy ra tình huống ngoài ý muốn giống như cái lần trong trường.

Thật ra thì ngay cả omega bị mình tập kích hình dạng thế nào hắn cũng không biết, mơ hồ nhớ chắc là một cô gái, sau đó trong ánh mắt nhìn mình tràn đầy kinh hoàng, thậm chí hắn không nhớ rõ pheromone của cô gái đó có mùi gì, pheromone khiến hắn mất khống chế, hắn cũng không nhớ rõ, lúc đó não giống như gặp khủng bố tập kích vậy, một tiếng nổ rồi một tiếng nổ, hắn bị bản năng điều khiển, lại không có khoái cảm bản năng, chỉ có vô tận hối hận và đau khổ.

"Xin lỗi, thói quen, tôi thu lại ngay."

Khách hàng rất lễ phép, cũng rất thân thiện, từ lúc vào cửa đến bây giờ vẫn luôn cười, Khương Hoán cúi đầu nhìn tờ thông tin, hàng họ tên viết tên khách hàng: Diệu An.

Mùi hương lập tức phai nhạt, rất nhanh đã biến mất không thấy, Khương Hoán nhỏ giọng nói câu cám ơn, lại đến gần Diệu An đo đạc.

Bởi vì đám Thời Niên đến ngay giờ cơm, vừa rồi được Thời Niên, ba mẹ Khương Hoán cuối cùng quyết định ra đằng sau ăn cơm rồi quay lại liền, mà Thời Niên cùng alpha còn lại thì chuyên tâm ngồi trên sô pha ăn, Khương Hoán có chút vui vì hôm nay hắn làm cơm quá nhiều, bằng không không đủ cho nhiều người ăn như vậy.

Lúc Khương Hoán đo chân Diệu An đột nhiên hỏi anh có cần cởi quần không, nói như vậy số liệu có chuẩn xác hơn không?



Khương Hoán nhỏ giọng nói không cần, vốn cũng không phải hoàn toàn mặc sát người, bọn họ sẽ căn cứ vào số đo mà nới rộng hoặc thu nhỏ cho thích hợp, hơn nữa đồ phải thử mấy lần mới có thể hoàn thành, trong lúc đó còn có thể điều chỉnh.

"Cũng phải, hình như trước kia may đồ cũng không có cởi hết."

Lúc Diệu An nói lời này vẫn cười híp mắt, Khương Hoán ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Diệu An, hắn cảm thấy người này hơi lạ, nhưng không nói ra được lạ chỗ nào.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Khương Hoán không trả lời, hắn đang cúi đầu đo kích thước cổ chân Diệu An, bỗng nhiên tuyến thể ở gáy hắn bị người sờ, Khương Hoán như là bị điện giật, bất ngờ ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy ngón tay Diệu An ngừng giữa không trung, còn chưa kịp thu về.

"Anh làm gì đó?!" Khương Hoán đứng lên che tuyến thể mình rồi lùi ra vài bước.

"Chẳng qua tôi chỉ tò mò, thấy hình như cậu đang dán miếng dán ngăn mùi..." Diệu An xin lỗi cười, " Xin lỗi, tôi chỉ làm theo bản năng, tôi rất ít khi thấy alpha dán miếng dán ngăn mùi, cho nên muốn sờ thử xem có phải hay không."

"Sao vậy?!"

Động tác của Khương Hoán không nhỏ, âm thanh cũng lớn, khiến Thời Niên và Liên Thanh chú ý, hai người bọn họ cùng đi tới, Thời Niên thấy Khương Hoán che gáy, cho là hắn lại xảy ra chuyện.

"Không sao..."

Khương Hoán buông tay ra, khẽ thở dài một cái, sau đó hắn để thước dây lên bàn làm việc, ngước mắt nhìn Diệu An.



Diệu An vẫn đang cười, rất dịu dàng.

Nhưng Khương Hoán lại có hơi đáng ghét bộ dáng này của hắn.

"Mấy chỗ cần đo khác, tôi kêu ba tôi đo, anh chờ một chút, giờ để tôi kêu ba tôi tới."

Khương Hoán nói chuyện rất khách sáo, nhưng giọng rất lãnh đạm, nói xong hắn cũng không chờ Diệu An tiếp lời đã xoay người bỏ đi, để lại Thời Niên và Liên Thanh đối mặt với Diệu An.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Liên Thanh cau mày hỏi, "Cậu làm cái gì?!"

"Tiện tay." Diệu An nhún vai một cái, sao cũng được cười cười.

"Anh sờ tuyến thể của hắn?! Anh có biết sờ tuyến thể của người khác khi chưa được đồng ý là hành động quấy rối không?!"

Vừa rồi nơi Khương Hoán lấy tay che nhất định là tuyến thể, Thời Niên không nghĩ tới Diệu An nhìn văn nhã lại làm chuyện thô bỉ như thế, hơn nữa hành động đó là phạm luật.

"Không có trực tiếp sờ, chẳng phải có miếng dán ngăn mùi..." Diệu An bất đắc dĩ thở dài, "Đã bảo là tôi tiện tay rồi."

"Cùng lắm là cho cậu ta sờ lại..."

Diệu An sờ gáy mình, nơi đó bình thường, không có vệt lồi ra như alpha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.