Chương trước
Chương sau
Thời Niên "Dạ" một tiếng, biểu tình trở nên lãnh đạm, hiển nhiên không muốn nói tiếp.

Nhưng trên đời này phần lớn người cũng không biết tùy mặt gửi lời, ít nhất mẹ Khương Hoán không biết, hoặc là bà biết nhưng cũng không cảm thấy cần phải để ý đến cảm nhận của Thời Niên, bà cúi đầu tự nói là làm sao lại gặp mẹ Thời Niên rồi làm sao đọc cho bà số điện thoại của Thời Niên.

Hóa ra mẹ Thời Niên muốn trở lại chốn cũ hoặc là áo gấm về làng, tóm lại dùng cách nói của mẹ Khương Hoán là ăn mặc "cực kỳ đẹp" rêu rao chung quanh một vòng, thấy cửa hàng nhà Khương Hoán thì dừng chân ở cửa nhìn quanh một cái, đúng lúc gặp mẹ Khương Hoán đang định ra ngoài.

"Khí chất của mẹ con cũng khác đi hoàn toàn, trông không chỉ không có già, còn giống như trẻ ra mấy tuổi." Lúc mẹ Khương Hoán nói câu này khó tránh khỏi toát ra biểu tình hâm mộ, "Haiz, không giống cô trên mặt toàn là nếp nhăn."

"Cô còn rất trẻ." Lời khen tặng của Thời Niên nghe ỉu xìu, mẹ Khương Hoán hiển nhiên còn đắm chìm trong ký ức, bà nói mẹ Thời Niên còn lái xe, là thương hiệu từng thấy trong ti vi, người có tiền mới lái được.

"Mẹ con còn dẫn theo người giúp việc ——"

"Mẹ! Con đói!"

Mẹ Khương Hoán còn muốn nói thêm, Khương Hoán đột nhiên đứng lên, hắn sờ bụng nói muốn ăn cơm, muốn mẹ hắn trở về nấu cơm.

"Chỗ nào cần chỉnh thì để con ghi cho." Khương Hoán đi tới nhận lấy quyển sổ trong tay mẹ hắn, "Mẹ, mẹ về nhà nấu cơm đi, tay con bị đứt còn chưa lành, nhưng con đã làm một ít đồ ăn chín để trong tủ đông, mẹ lấy ra rã đông rồi hâm nóng lên là được, hôm nay lúc đi con đã cắm cơm, lúc về nhà chắc chắn cũng chín rồi."

"À, được, cơ mà, Thời Niên có muốn ở lại ăn trưa cùng luôn không, tiện thể cô mua thêm ít đồ nguội." Mẹ Khương Hoán khách sáo hỏi.

"Không cần đâu cô, con thử đồ xong còn phải đi làm nè." Thời Niên rất cảm kích nhìn Khương Hoán một cái, "Lần sau nha, lần sau con mời Khương Hoán ăn cơm."

"Tốt quá, hai đứa ăn chung thì vui hơn, tiện thể đi xem phim gì đó." Mẹ Khương Hoán vui vẻ nói, "Đồ thì con yên tâm đi, chú con nhất định làm thật vừa vặn cho con."

Thời Niên dứt khoát chạy ra khỏi cửa hàng nhà Khương Hoán, không biết tại sao, ánh mắt mẹ Khương Hoán nhìn mình cứ như nhìn con dâu, theo lý thuyết cô nên mong đợi Khương Hoán tìm một omega mới đúng, mình chỉ là một beta, căn bản không trấn an được pheromone của Khương Hoán.

Khương Hoán nói muốn đưa Thời Niên về, nhưng sau khi ra cửa, hắn cũng chỉ đi theo sau lưng Thời Niên, duy trì khoảng cách nhất định, Thời Niên quay đầu nhìn hắn, thấy hắn đang cúi đầu đá hòn đá nhỏ, cơ thể vô cùng gầy lắc lư, trông như chẳng quan tâm gì.

"Tôi nói cậu nè, cậu định thế này bao lâu nữa?" Thời Niên không người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng Khương Hoán từng giúp cậu mấy lần, cậu với Khương Hoán lại là bạn thân từ nhỏ, nhìn dáng vẻ hắn sa sút thế này trong lòng cũng không thoải mái, cậu nhớ chỗ làm của mình có một nam omega kêu mình giới thiệu bạn trai cho cậu ta, lúc đó cậu nhận lời đại thôi, nhưng bây giờ nhìn Khương Hoán như vậy, cảm thấy cũng không phải là không thể thử ghép đôi.

"Tôi giới thiệu cho cậu một omega nhé, con trai, trông rất đáng yêu, các cậu có thể nhắn tin qua WeChat trước, thấy phù hợp thì gặp mặt, cậu cảm thấy thế nào?" Thời Niên dừng bước ngẩng đầu nhìn vào mắt Khương Hoán, "Cậu thế này không được đâu, cũng hơn hai tuần rồi, cậu không chỉ không mập lên, còn gầy hơn, cậu nhìn ba mẹ cậu lo lắng kìa, lại nói cậu cứ sa sút thế này cũng bất lợi cho sức khỏe của cậu."

"Tôi rất tốt." Dáng tóc của Khương Hoán luôn che mắt, Thời Niên không thấy rõ bên trong, "Cậu đừng quan tâm chi, tôi đã nói với cậu tôi có người thích rồi mà."



"À, lần trước cậu cũng có nói," Thời Niên nhớ Khương Hoán nói là mình có thích người, nhưng không dám nói cho người ta biết, lúc ấy Thời Niên còn hoài nghi có phải mình không, nhưng sau khi trở về lại cảm thấy không phải, nào có ai thích mà không liên lạc, vả lại tần suất gặp mặt của cậu với Khương Hoán quả thực không đủ để Khương Hoán thích mình, cho nên cậu loại bỏ khả năng đó.

"Cậu vẫn không dám nói sao? Tôi nói nè không dám nói cũng được đi, thầm mến là một chuyện không có ý nghĩa nhất, cậu móc tim móc phổi ruột gan đứt từng khúc, người ta một chút không biết, cậu nói xem sao cậu phải khổ như vậy, có đúng hay không?" Thời Niên thấy Khương Hoán tựa hồ hơi có phản ứng bèn khuyên hắn tiếp, "Con người mà, có cái miệng, là dùng để nói chuyện, cậu không nói người ta làm sao biết, đừng có trốn sau lưng làm tình thánh, không ai nhận tình cảm này của cậu đâu."

Khương Hoán yên lặng, sau đó gật đầu một cái, hắn nói: "Cho tôi suy nghĩ một chút."

"Vậy cậu lấy phương thức liên lạc của omega không?" Thời Niên hỏi.

"Trước tiên không cần đâu." Khương Hoán nói.

"Vậy tôi cũng không nói lời vô ích rồi." Thời Niên thở dài, nói, "Tùy cậu vậy, tôi thấy cậu thật sự là... cậu cũng bỏ chơi bóng rổ rồi hả?"

"Có chứ." Khương Hoán dùng ngón tay vuốt tóc ra sau, "Dạo này tôi chơi lại rồi, cậu yên tâm đi."

"Vậy được, có thời gian tôi chơi bóng với cậu."

"Cậu á." Khương Hoán khinh thường hừ một tiếng.

Thời Niên muốn phản bác, nhưng cảm thấy không có gì để phản bác, trình độ của cậu cũng chính là trình độ "Cậu á".

Hai người lại đi một đoạn, lúc sắp đến trạm xe, Khương Hoán do dự nói câu "Thật xin lỗi".

Thời Niên rất kinh ngạc, hỏi sao lại nói ba chữ này.

Khương Hoán cúi đầu, dùng giọng điệu xin lỗi nói hôm đó hắn muốn ngăn mẹ hắn cho số điện thoại của Thời Niên cho mẹ Thời Niên, nhưng hắn còn chưa kịp nói, mẹ hắn đã cho mất rồi, hắn nói chưa được Thời Niên đồng ý mà đã cho số, hắn cảm thấy rất không hay.

"Không sao, cô cũng có lòng tốt." Thời Niên cũng cúi đầu xuống nhìn mũi chân của mình, "Dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của tôi, bà ấy muốn liên lạc với tôi, không muốn liên lạc với tôi, đều được, dù sao tôi ở đây, nhưng nếu cô không cho bà ấy, bà ấy có lòng cũng có thể tìm được tôi, ngược lại cho dù cô cho bà ấy, bà ấy không muốn liên lạc với tôi, cũng sẽ không liên lạc thôi."

Khương Hoán gật đầu một cái, sau đó hỏi ngược lại Thời Niên có muốn liên lạc với bà không.

"Không muốn." Thời Niên trả lời rất dứt khoát.

Bởi vì khi mình nhớ bà bà chưa bao giờ xuất hiện, lâu ngày, cậu cũng không nhớ bà nữa.

Nhớ nhung vô dụng, cần gì phải nhớ nhung chứ.



Thời Niên đã lên kế hoạch cho tương lai của mình, trong kế hoạch của cậu cũng không có mẹ.

Thời Niên không cần dựa vào bà, tất nhiên cũng không cần liên lạc với bà.

Còn như nếu bà muốn liên lạc với mình, Thời Niên thấy sao cũng được, thậm chí có thể như không có chuyện gì xảy ra gặp mặt ăn một bữa cơm, coi như là chiêu đãi người thân ở xa đến thăm, mọi người nể mặt nhau như vậy cũng tốt rồi.

Mình thức thời biết bao, Thời Niên nghĩ, không thêm phiền toái cho bất kỳ ai.

"Đúng rồi, còn một chuyện..." Khương Hoán hơi suy nghĩ một chút mới nói, "Lúc mẹ cậu tới sau lưng có bảo mẫu hoặc là người giúp việc đi cùng, cô ta đẩy một cái xe em bé, trên xe có cô bé."

"À, vậy cuộc sống của bà ấy khẳng định rất hạnh phúc." Thời Niên nhàn nhạt nói.

Lên xe điện ngầm, Thời Niên vẫn có chút hoảng hốt, mặc dù cậu nói cậu không nhớ mẹ, cậu cũng không hỏi mẹ cậu sống như thế nào, nhưng giờ phút này trái tim cậu vừa đau vừa chát, giống như một chai vang đỏ chát cấp thấp đã bỏ cả năm.

WeChat của Liên Thanh đúng lúc đó hiện lên điện thoại của Thời Niên:

【Massage kiểu Ý có tới hay không? 】

Thời Niên thấy tin nhắn này bỗng nhiên cười ra tiếng, cậu thật nhanh ấn bàn phím trả lời:

【Vậy phải xem trình độ massage như thế nào.】

【JS99】

【Gửi thời gian địa điểm.】

- -------------------

Đại bảo kiện = đại bảo kiếm = rượu vang đỏ chát Valdicava Brunello di Montalcino thiên sứ cầm kiếm của Ý

(Đại bảo kiện và đại bảo kiếm đều có nghĩa là massage)

JS99=James Suckling (nhà phê bình rượu người Mỹ) chấm 99 điểm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.