Chương trước
Chương sau
Phòng không bật đèn

"..."

Liên Thanh trầm mặc một hồi, hỏi, "Cậu cố ý phải không? Tôi mà nói tôi không mệt thì có ý nghĩa chứ?"

"Vậy thì anh cứ làm chuyện anh thấy có ý nghĩa."

"Tôi thấy làm cậu mới có ý nghĩa á."

Thời Niên bĩu môi: "Mặt dày quá vậy Liên thiếu gia."

Liên Thanh rất là không hiểu: "Không phải vừa rồi cậu nói muốn làm chuyện đó sao?"

"Tôi chỉ thử xem ý chí của anh có kiên định không thôi." Lúc nói chuyện Thời Niên mi mắt cười cong cong, khiến Liên Thanh chẳng giận nổi.

"Cậu không cần thử đâu!" Liên Thanh giận dỗi nói thẳng, "Tôi căn bản không kiên định!"

Tôi mà kiên định thì tôi có thể liên tục đến tìm cậu sao?

Thời Niên nhất thời không nói gì, có vẻ đột nhiên cậu rơi vào cảm xúc của mình.

Cậu ôm hai chân ngồi trên ghế gỗ, sau đó cậu tựa cằm lên đầu gối, hai mắt không tiêu cự, không biết đang nghĩ gì.

Thời Niên không nói lời nào, Liên Thanh cũng không nói chuyện.

Liên Thanh khoanh hai chân ngồi trên thảm, cho dù có cái đệm lót, nhưng ngồi dưới đất lâu chân vẫn bị tê, Liên Thanh muốn duỗi chân thả lỏng một chút, nhưng phát hiện căn phòng hẹp của Thời Niên ngay cả chân cũng không duỗi thẳng được.

Trước khi Liên Thanh biết Thời Niên chưa từng thấy dạng ở ghép như vầy, phải nói thậm chí hắn chưa từng thấy căn phòng nào nhỏ như vậy, nhìn bao quát còn không lớn bằng ký túc xá đại học nữa, tất nhiên Liên Thanh cũng chưa từng ở ký túc xá đại học, lúc ấy chẳng qua hắn đừng ngoài nhìn quanh một cái, rồi ra ngoài thuê nhà trọ ở.

Hơn nữa căn phòng này của Thời Niên không chỉ có nhỏ, còn rất tối.

Liên Thanh ngẩng đầu nhìn đèn tiết kiệm năng lượng trên trần nhà, bóng đèn trong chụp đèn hình tròn u ám, chụp đèn cũng như bám một lớp bụi, nhìn chút thôi cũng thấy mờ mắt.

Chân thật mỏi, mắt cũng thật mỏi, miệng vô vị, ngón tay ngứa ngứa, nghiện thuốc lá giống như nước từ suối Bác Đột không ngừng tuôn, Liên Thanh cảm thấy người lơ mơ, giống như thời gian trong căn phòng bé xíu của Thời Niên bỗng nhiên dừng lại.

Liên Thanh cảm thấy thật ra thì như vậy cũng không tệ.

Trong đầu không cần suy nghĩ những chuyện bừa bộn, người cũng không thấy cô đơn.

Liên Thanh còn tưởng rằng mình sẽ không cô đơn, bởi vì hắn luôn bề bộn nhiều việc.

Bận trưởng thành, bận tiến lên, bận làm thằng la liếm, bận hẹn thế thân, bận gây dựng sự nghiệp, bận một vài chuyện mà mình cũng không biết là bận cái gì.

Cuộc sống của hắn xếp đầy lịch trình, sao hắn cô đơn được chứ.

Nhưng khoảnh khắc này, hắn cảm thấy mình thật sự không hề cô đơn, như vậy sự không cô đơn trước kia, đều là giả sao?

Liên Thanh có chút khó nghĩ.

Nhưng trên thế giới này có quá nhiều chuyện khó nghĩ, hơn nữa cũng không phải mỗi chuyện đều nghĩ ra, cho nên Liên Thanh mặc kệ nó, hắn chỉ cần biết bây giờ mình rất thoải mái là được.

Ánh mắt Liên Thanh trở về người Thời Niên, lúc này Thời Niên vẫn duy trì tư thế đầu tựa lên đầu gối, nhắm hai mắt lại, giống như ngủ rồi.

Liên Thanh nghĩ giờ hắn có nên đi về không, nhưng bây giờ đi thì sẽ đánh thức Thời Niên.



Bỗng dưng hắn trụ không vững, vì vậy bèn nghiêng người dựa lên cuối giường, hắn muốn nghỉ tạm một chút, nghỉ tạm một chút rồi còn đi...

Lúc Thời Niên mở mắt, phát hiện Liên Thanh đang ngồi dưới đất còn đầu thì dựa vào cuối giường mà ngủ.

Nhớ ra họ đã biết nhau rất nhiều năm, cũng lên giường rất nhiều lần, nhưng hình như cậu chưa bao giờ nhìn thấy mặt Liên Thanh lúc ngủ, dù sao mỗi lần họ đều là mỗi người mỗi ngã sau khi xong chuyện, quen thuộc nhất chắc là bóng lưng của đối phương.

Mà mình còn ngủ trước mặt Liên Thanh hai lần, một lần là bị bệnh, một lần là lần ân ái cuối cùng họ vào ba năm trước, sau khi họ làm xong, Liên Thanh không rời đi giống ngày thường, hắn ôm mình vào lòng, dịu dàng hôn trán mình, hôn khóe mắt mình, hắn còn thận trọng hôn môi mình, nhẹ nhàng vuốt ve lưng mình, hắn nói bên tai: Đừng khóc.

Nhưng Thời Niên cảm thấy mình cũng không có khóc.

Nhưng cậu vẫn cảm kích Liên Thanh vào giây phút đó.

Thời Niên xuống khỏi ghế, rón rén đi tới bên cạnh Liên Thanh, sau đó ngồi xổm xuống.

Da Liên Thanh thật ra rất trắng, hơn nữa rất mịn, không chút tỳ vết nào.

Lúc ngủ chân mày Liên Thanh thả lỏng, không giống ngày thường nhíu thành chữ Xuyên.

Lông mi hắn rất dài lại dày, giống như cây quạt vậy, mũi cũng rất cao, chẳng qua môi Liên Thanh có hơi mỏng, lúc mặt lạnh luôn có vẻ bạc tình bạc nghĩa.

Thời Niên lặng lẽ đứng lên, cẩn thận lấy chăn trên giường mình xuống khẽ đắp cho hắn, Liên Thanh chỉ hơi cử động một chút, rất nhanh lại vang lên tiếng ngáy nhỏ.

Xem ra là mệt thật, Thời Niên theo bản năng vuốt tóc Liên Thanh, mềm mại, suôn mượt, so ra toàn thân hắn cũng dịu dàng hơn.

Thời Niên vốn định tối nay viết một vài thứ, nhưng cậu sợ âm thanh gõ bàn phím quấy rầy đến Liên Thanh, vì vậy cậu đổi thành đọc sách hơn nữa sửa lại sổ nếm rượu gần đây.

Bật đèn sách trên bàn, lại tắt đèn trên trần, căn phòng lập tức rơi vào trong bóng tối, chỉ có trước mặt Thời Niên là sáng ánh đèn mờ.

Cậu mở sách giáo khoa, sách cũng đang nhìn cậu.

Cậu mở sổ nếm rượu ra, chữ trong sổ như có sinh mạng của mình, nhảy tới nhảy lui, tóm lại không đứng cùng nhau.

Thời Niên không thể chuyên tâm, trong đầu cậu vẫn nghĩ chuyện khác.

Từ ban đầu trong đầu cậu vẫn suy nghĩ chuyện này, từ khi Liên Thanh nói ý chí của hắn không kiên định.

Thời Niên thiếu chút nữa thì muốn hỏi ra câu hỏi mình nghĩ trong lòng: Tôi và người kia giống đến vậy sao?

Giống đến mức anh muốn bao nuôi tôi.

Giống đến mức anh muốn chăm sóc tôi.

Giống đến mức anh muốn giúp đỡ tôi.

Uống rượu với tôi là vì chúng tôi giống nhau sao?

Ăn cơm với tôi là vì chúng tôi giống nhau sao?

Ở cùng tôi trong phòng trọ nhỏ xíu bừa bộn này cũng là vì chúng tôi giống nhau sao?

Thời Niên có rất nhiều câu hỏi, mà không câu nào hỏi được.

Bạn có thể hỏi một đứa bé một cộng một bằng mấy, bởi vì bạn có thể đang kiểm tra người đó, cũng có thể đang trêu chọc người đó.

Nhưng bạn hỏi một người trưởng thành một cộng một bằng mấy sẽ không thích hợp, bởi vì đây là câu hỏi không cần trả lời.



Câu trả lời chỉ có một.

Hơn nữa Thời Niên cũng muốn hỏi bản thân.

Mày cần phải biết câu trả lời sao?

Người kia là ai mày cần phải biết thật sao?

Mày với người kia giống nhau hay không có quan trọng không?

Trước kia cậu luôn trách Liên Thanh không biết vị trí của mình ở đâu, cậu luôn cảm thấy rất nhiều hành động của Liên Thanh đang phá hoại quy tắc ở chung của họ mà bây giờ người không biết vị trí của mình ở đâu đổi thành cậu.

Thời Niên không ngừng cảnh cáo chính mình: Chuyện của người khác mãi là chuyện của người khác, đừng bao giờ tò mò chuyện tình cảm của người khác, cũng đừng bao giờ theo dõi thứ không thuộc về mình.

Cậu muốn mình luôn là người tỉnh táo nhất trong cuộc sống trong tình cảm, như vậy mới sẽ không phải chịu tổn thương.

Lúc Thời Niên tắt đèn Liên Thanh vẫn đang ngủ.

Thời Niên rón rén bò lên giường, kéo một góc khăn trải giường đắp cho mình.

Trong bóng tối cậu dần thiếp đi, cho đến khi có người leo lên giường mình, cậu mới mắt mơ màng tỉnh lại.

"Ai?"

Không có người trả lời cậu, chỉ có cánh tay từ phía sau ôm cậu.

"Liên Thanh anh đã tỉnh chưa?"

Vẫn là trầm mặc.

Thời Niên cau mày trở mình, cậu muốn hỏi xem Liên Thanh đang làm cái gì.

Nhưng Liên Thanh nhắm hai mắt, ôm cậu vào lòng.

"Anh..."

Thời Niên muốn hỏi anh sao vậy, nhưng mới nói một chữ, đã nghe thấy Liên Thanh nhẹ giọng mê sảng:

"Đừng khóc."

- -------------------

Lời tác giả:

A, tôi cảm thấy tôi lại mắc bệnh cũ thích để nhân vật độc thoại.

Ngược quớ.

Đọc bình luận của mọi người nên cố ý thanh minh một chút: Liên Thanh thật ra chỉ nói với Thời Niên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.