Chương trước
Chương sau
"Ha ha, nhìn biểu tình của cậu chắc cậu tin chứ gì." Diệu An ngồi trên ghế lộ biểu tình nghiền ngẫm, anh nhướng một bên chân mày cười nói, "Liên Thanh không nói với cậu đừng tin tôi sao? Hắn luôn nói tôi chẳng nói được câu nào thật cả."

Thời Niên liếc Diệu An một cái, coi như cậu đã nhìn ra, Diệu An cũng là một người ăn no rững mỡ.

"Không có nói." Thời Niên nghĩ Liên Thanh cũng đủ thảm, bạn thân không nói thật câu nào, bạn tình cũng không luôn.

"Ủa, tôi tưởng các cậu thân nhau lắm."

"Tôi với hắn không thân." Chỉ mới thêm WeChat sớm hơn anh mấy ngày thôi.

Diệu An lộ biểu tình không thể tin, anh nói: "Ủa, Tùng Sơn không nói vậy, hôm qua ở trên giường Tùng Sơn mắng cậu gần chết á, theo cách nói của hắn thì quan hệ của cậu và Liên Thanh tuyệt đối không giống bình thường."

Ồ, Tùng Sơn quả nhiên là một tiện nhân, lại còn thổi gió bên gối.

"Mấy người các anh đều rất thích nói xấu sau lưng người khác sao?" Thời Niên nới lỏng cà vạt của mình, cậu cảm thấy mùi rượu bắt đầu tỏa ra rồi.

Diệu An trầm mặc một hồi, như đang suy tư, ngón tay gõ gõ, một lát sau, anh hơi cau mày nói: "Phải nói là tôi rất thích, còn như Tùng Sơn ấy, hắn không cùng một loại người với chúng tôi."

"Nhưng trông quan hệ của các anh rất tốt." Tốt đến mức lăn giường luôn rồi kìa.

"Giả thôi." Diệu An bỉu môi, "Thế giới này quá nhiều thứ giả tạo, cho nên chúng ta không thể dùng mắt nhìn, cũng không thể dùng tai nghe, phải dùng tim."

A.

"Ồ, chào gà tôi ăn không quen, cho nên không mở được thiên nhãn." Thời Niên không thoải mái, uống rượu bụng khó chịu cho nên lời xã giao cũng lười nói, bây giờ cậu chỉ muốn ăn cơm, "Anh ăn gì? Tôi đi gọi."

"Tôi đi cho, lần trước là cậu mời khách, lần này để tôi." Diệu An đứng lên định đi, Thời Niên nghĩ cũng không nên vì tám xu mà cù nhây với Diệu An ở đây, trực tiếp gọi phở xào, nhiều trứng nhiều tiêu, còn lại để Diệu An tự lo liệu.

Diệu An đi một lát rồi về, nói là đã gọi món xong rồi, làm xong phục vụ sẽ đem tới.

Thời Niên thấy trên áo vest của Diệu dính mấy vệt dầu, cậu khua tay múa chân với Diệu An, Diệu An cúi đầu phát hiện.

"Không sao." Diệu An cởi áo vest ra tiện tay ném lên cái ghế bên cạnh, "Cái áo vest này tôi cũng không thích lắm, phải nói gần đây chưa có bộ đồ vest nào tôi ưng ý cả, còn bảo thợ may tay nghề lâu năm, kết quả làm ra cũng vậy, tôi thấy thuần túy là lãng phí vải."

Thời Niên nhìn áo vest ngàn tệ trên người mình, không ý kiến về lời nói của Diệu An.

"Đúng rồi, sao cậu lại đắc tội Tùng Sơn, nói tôi nghe với," Diệu An lại gần Thời Niên cười rạo rực, "Rất hiếm khi tôi thấy hắn trực tiếp mắng người, hắn âm dương quái khí thì nhiều, mà công kích chính diện ít lắm."

Ừ, quả nhiên là nàng tiên trong giới trà*, ngay cả khi ghét người khác cũng che che giấu giấu.



*nàng tiên trong giới trà: một cách gọi văn vẻ về trà bạch mẫu đơn (chỉ Tùng Sơn là trà xanh)

"Không nói gì, chỉ là thấy hắn nói chuyện khó nghe," Thời Niên cũng cởi áo vest để qua một bên, "Ờ, theo giải thích của anh, có thể lời người khác nói đều là giả, nhưng tôi mặc kệ chân tướng là gì, làm tôi ấm ức, tôi không nhịn được."

"Vậy chuyện hắn nói có phải là thật hay không?"

"Cái gì?"

"Hắn nói cậu thích Liên Thanh."

"Tôi? Thích? Liên Thanh?" Thời Niên không nhịn được bật cười, "Hơ, là hắn thích Liên Thanh chứ?! Tôi nói cho anh nghe, hắn làm như vậy thật sự rất ngây thơ."

"Phải không, tôi cũng nói Tùng Sơn như vậy." Diệu An cởi nút tay áo vén tay áo lên, cười gọi phục vụ đem tới nửa két bia, tiếp theo sau đó cười nói, "Mặc dù dường như nói chuyện này với bạn tình thì có hơi nhiều chuyện, nhưng mà tôi vốn là người thích dạy đời người khác."

Thời Niên chống tay lên bàn đầy dầu mỡ, nhìn phục vụ khui một chai bia rót đầy cho mình, cậu định nói không uống, để mặc bọt bia bị bốc hơi.

"Tôi chỉ có thể nói giới của các anh thật loạn." Thời Niên bưng bia uống một hớp, quả nhiên, càng uống rượu lại càng muốn uống rượu, quỷ say đều là như vậy thôi đó.

"Tạm được," Diệu An cũng rót cho mình một ly, "Nhưng chỉ là bạn tình của tôi và em trai của tôi đều thích bạn tốt của tôi mà thôi, trong tiểu thuyết chuyện này còn rất thường gặp, tôi từng đọc rất nhiều lần trong tiểu thuyết Diệu Nhiên mua, hơn nữa dựa theo hướng đi trong những quyển tiểu thuyết đó, tôi phải thích bạn tốt của tôi mới đúng, nhưng trời sinh tôi khác người, tuyệt đối không cho tác giả và độc giả như ý."

"Ở đâu ra tác giả với độc giả..." Thời Niên siết ly bia cúi đầu cười.

"Nói không chừng tôi có thể thích người thích bạn tốt của tôi." Diệu An nhìn Thời Niên nói.

"Sao cũng được, chúc anh hạnh phúc." Ý thức của Thời Niên đã không còn trong khống chế của cậu, cậu nâng ly cụng với Diệu An, Diệu An cũng nói, "Chúc chúng ta đều hạnh phúc."

Trước khi Thời Niên ngủ gục nghe Diệu An nói: "Nói thật với cậu nhé, sạp lề đường tôi hay ăn đều là bạn trai cũ dẫn tôi đi, một nhóc nghèo."

Cho nên lúc Thời Niên tỉnh lại còn đang suy nghĩ, vì sao các bá đạo tổng tài đều thích yêu đương với những người nghèo như bọn cậu, là vì giúp đỡ người nghèo sao?

Trần nhà quá quen thuộc, Thời Niên mở mắt nhìn một hồi, nghiêng đầu qua nhìn quanh phòng, quả nhiên là căn phòng hẹn chịch với Liên Thanh.

Nhưng lúc này Liên Thanh không ở đây.

Thời Niên vén chăn lên nhìn, cũng hên, quần lót của mình vẫn còn đây, Liên Thanh cũng không quá cầm thú.

Tìm được điện thoại trên tủ đầu giường, Thời Niên thấy Diệu An nhắn WeChat cho mình, kể lại cặn kẽ sự việc, đại khái chính là lúc Thời Niên uống say ngủ gục, Diệu An gọi thế nào cũng không tỉnh, cộng thêm anh cũng không tỉnh táo lắm, bèn gọi cho Liên Thanh kêu Liên Thanh tới đón họ. Đến khi tỉnh lại đã là nửa đêm, thấy đang ở nhà mình, anh gọi cho Liên Thanh, Liên Thanh nói đã đưa Thời Niên về nhà rồi, cho nên anh nhắn tin hỏi xem Thời Niên đã an toàn về đến nhà chưa, khi nào tỉnh thì liên lạc cho mình.

Thời Niên trong đầu nghĩ đã từng thấy bốn biển là nhà, lần đầu tiên thấy khách sạn là nhà đó, à, nghe nói rất nhiều đại phú hào đều xem khách sạn là nhà, không ngờ hôm nay mình cũng có đãi ngộ này.

Nhưng Thời Niên vẫn trả lời Diệu An một câu "Tôi không sao", bởi vì ít nhất bây giờ cậu thật sự không sao.



Nếu tỉnh rồi, Thời Niên cũng không định ở lại lâu, cậu thuần thục chọn hai món mình có thể mặc trong tủ quần áo, từ mấy năm trước bị cậu đùa bỡn Liên Thanh luôn để mấy bộ quần áo ở đây, thói quen này cho tới bây giờ đều không đổi.

Áo vest, Thời Niên không mong mỏi gì, nhất định là vừa dơ vừa hôi, đoán chừng là bị Liên Thanh lột xuống giặt hoặc là dứt khoát ném, lần này nếu Liên Thanh lại lấy quần áo ép buộc nữa sợ rằng không được, dù sao Thời Niên đã quyết chí không cần, đương nhiên, nếu như Liên Thanh sảng khoái trực tiếp cho mình, mình vẫn nên làm.

Thay quần áo xong Thời Niên đi thẳng ra cửa, sau khi ra khỏi khách sạn cậu nhắn tin cho Liên Thanh, cũng chính là ID Chuyên viên account marketing rượu vang thối, nói mình đi đây, cám ơn hắn đưa mình về "nhà".

Gửi tin nhắn đi, bên kia cũng không trả lời liền như lúc trước, Thời Niên nhíu mày, nhét điện thoại vào trong túi áo.

Đến khi Liên Thanh trả lời Thời Niên cũng đã trở lại nhà trọ đang chuẩn bị tắm đi làm.

Liên Thanh nói mình đã đưa Thời Niên về nhà trọ rồi, nhưng không tìm được chìa khóa nhà của Thời Niên, gõ cửa thì không có người trả lời, hơn nữa hắn không gõ bao lâu thì có quản lý nhà trọ đi lên kêu hắn đi, không hiểu sao, hắn không thể làm gì khác hơn là trời khuya tối mịt đưa Thời Niên tới khách sạn, bởi vì có hội nghị quan trọng cho nên sáng sớm hắn đã rời đi trước, bây giờ mới xong việc.

Liên Thanh không tìm được chìa khóa cũng không lạ, bởi vì chỗ ở của Thời Niên dùng là password không kèm chìa khóa, nhưng không ai mở cửa cùng quản lý mời hắn rời đi thì tương đối lạ.

Thời Niên cầm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm thì đụng phải cũng bạn cùng phòng chẳng thân, bạn cùng phòng thấy cậu, ra vẻ muốn nói lại thôi, Thời Niên không hiểu gì, thấy cậu ta không nói lời nào, bèn tiếp tục vào phòng tắm, kết quả còn chưa tới cửa đã lại bị bạn cùng phòng gọi lại.

"Cậu là người ở phòng số 3 đúng không?" Bạn cùng phòng do dự nói.

"Đúng." Bạn cùng phòng còn biết Thời Niên ở phòng số 3 đã không tệ rồi, Thời Niên căn bản không nhớ đối phương ở phòng số mấy.

"À thì tối hôm qua bạn trai cậu hình như tới đây, là một alpha rất cao, hắn gõ cửa rất lâu, ban đầu tôi định ra mở cửa, nhưng đến gần cửa, mùi pheromone của bạn trai cậu quá mạnh, trong nhà trọ của chúng ta có người dắt omega về, vì sợ pheromone sẽ ảnh hưởng omega, cho nên cuối cùng mới không mở cửa, chỉ có thể gọi quản lý."

Thì ra là như vậy, Thời Niên nghĩ chuyện này cũng chấp nhận được, mặc dù không biết Liên Thanh cần gì phải tỏa pheromone ở đây, nhưng người ta vì bảo vệ omega, không mở cửa cũng không vấn đề gì.

"Ừm, đầu tiên là xin lỗi cậu."

Thấy bạn cùng phòng nói như vậy, Thời Niên còn muốn rộng lượng nói không sao, kết quả còn chưa nói ra, đối phương đã tiếp tục nói:

"Sau đó thì, chính là mọi người hy vọng cậu đừng đưa A về đây nữa."

Thời Niên nhướng mày một cái: "Tại sao?"

"Ảnh hưởng không tốt." Bạn cùng phòng căng mặt nói, "Lỡ như gây ra phiền toái, cậu gánh nổi không?"

"Ồ, tôi cũng muốn nghe thử rốt cuộc nơi nào không tốt? Các cậu nếu có thể đưa omega về, tôi đương nhiên có thể đưa alpha về đây," Thời Niên ôm cánh tay nghiêng đầu nói, "Ai cũng là bạn trai mà, ai cao quý hơn ai nhỉ?"

- ------------

Lời tác giả: Tên đầy đủ của chương này là "Tôi hoài nghi cuộc sống của mọi người có chút che giấu" đến từ 《Tĩnh 》 của Ban Nhạc Hoa Nhi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.