Chương trước
Chương sau
Thời Niên lần đầu tiên biết pheromone của alpha còn được sánh ngang với quý giá, cậu thiếu chút nữa muốn hỏi có phải Liên Thanh thả ít quá không, chờ thả hết rồi là không còn mùi gì nữa.

Cậu biết trong thời gian ngắn làm tình quá nhiều lần sẽ có khả năng bắn không ra, nhưng cậu không biết pheromone phát tán quá nhiều có khả năng không phát tán ra nổi hay không.

Nếu đây là sự thật, vậy thì mình tồi thật.

Nhưng cậu nhớ rõ trong tiết sinh lý giáo viên không có dạy như vậy.

Trong tiết sinh lý có dạy pheromone của A và O dưới tình huống tuyến thể khỏe mạnh thì sẽ lấy không hết dùng không cạn, giống như động cơ vĩnh cửu, tuần hoàn lặp lại, sinh sôi không ngừng, kỳ thật kiểu người tinh lực tràn đầy như Liên Thanh, không bị quá thừa pheromone đã là kỳ tích.

A, nhớ tới chuyện này, Khương Hoán hình như là pheromone quá thừa, hắn cũng đáng thương lắm, bây giờ gầy lồi xương, cũng không biết bệnh này có trị được không.

Thời Niên đang nghĩ đến chuyện của Khương Hoán nên ánh mắt hơi mất tập trung, mà Liên Thanh đang ôm cánh tay đứng một bên chờ Thời Niên nói tiếp đây.

Khác thường nha, Thời Niên vậy mà không có phản dame lại mình...

Lấy hiểu biết ít ỏi của Liên Thanh đối với Thời Niên, Thời Niên là một người miệng mồm chưa ngán ai bao giờ, không giống mình có một trái tim khoan dung rộng lượng, thường xuyên nhường cậu.

"Cậu có nghe thấy tôi nói chuyện không?" Liên Thanh thấy Thời Niên phát ngốc thì không muốn khoan dung.

"Hả? Cái gì?" Thời Niên vừa rồi suy nghĩ bay xa quá, lúc Liên Thanh kéo cậu trở về cậu cho rằng vừa rồi Liên Thanh lại nói cái gì nữa.

"Tôi nói cậu là đồ tồi!"

Thời Niên sửng sốt, buột miệng thốt ra: "Tôi biết chứ.

"..."

Hít vào, thở ra, lại hít vào, Liên Thanh không ngừng nói cho mình: Mình là alpha, là alpha có tố chất, là alpha có tiền lại có tố chất, cho nên mình đối xử với beta, đặc biệt là beta không có tiền cũng không có tố chất, mình phải khoan dung, khoan dung rộng lượng là mỹ đức của alpha.

Liên Thanh đang thuận khí, Thời Niên lại có hơi không kiên nhẫn.

"Đừng đứng ở ngoài cửa nữa, có vào hay không?" Thời Niên đi vài bước quay đầu phát hiện Liên Thanh vẫn một vẻ khổ đại cừu thâm đứng ở cửa, nghĩ người này sao mà lòng dạ hẹp hòi quá vậy, mình cũng thừa nhận mình là đồi tồi rồi, sao hắn còn không bỏ qua?

Thời Niên đang muốn nói không vào thì cậu đi đây, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt họ.

Người tới vừa ốm vừa cao vừa soái vừa trắng, Diệu An đi tới, cười dịu dàng với Thời Niên, anh nói đã lâu không gặp, Thời Niên.

Thời Niên đương nhiên là nhớ rõ Diệu An, cậu gặp Diệu An được hai lần, Diệu An đều rất lịch thiệp, nói chuyện cũng dịu dàng hòa khí, ấn tượng của Thời Niên đối với anh cũng ổn, chỉ là ngẫu nhiên sẽ cảm thấy Diệu An cười quá mức hình thức hóa, hoàn toàn không xuất phát từ tâm.

Nhưng mình cũng chỉ là một người qua đường, người ta để tâm mày làm gì.



"Diệu tiên sinh, chào anh." Thời Niên cũng cười chào hỏi.

"Diệu tiên sinh?" Diệu An mím môi cười, lúm đồng tiền đều hiện ra, "Nghe có hơi giống tên sextoy."

Là rất giống, nhưng Diệu An không nói, Thời Niên vốn cũng không nghĩ đến hướng đó.

"Cậu đứng đắn chút coi!" Liên Thanh nhíu mày đẩy Diệu An ra sau đó kéo cánh tay Thời Niên đi lên trước, "Không phải cậu nói muốn mời khách sao? Còn thất thần làm gì?!"

Thời Niên cơ hồ là bị Liên Thanh túm vào quán ăn, cậu cũng chưa kịp nói câu tạm biệt với Diệu An.

Nhưng cũng may cậu không cần phải nói, bởi vì cậu với Liên Thanh chưa kịp ngồi nóng đít, Diệu An đã qua đây, hơn nữa còn ngồi kế bên mình.

"Mời cơm, cũng tính cho tôi một phần đi, tôi nhớ rõ ở tiệc nếm rượu lần đó cậu còn nói muốn mời tôi mà." Diệu An quay đầu nhìn Thời Niên cười chớp chớp mắt, "Mời tôi ăn chung luôn, cậu còn có thể tiết kiệm tiền đó, tôi rất thân với chủ quán, có thể quét mặt giảm giá nha."

Thời Niên đương nhiên là không có ý kiến, lại nói tiếp sự kiện tiệc nếm rượu lần trước người cậu nên cảm ơn nhất chính là Diệu An, nếu không phải anh ta tới kịp thời, nói không chừng mình thật sự sẽ bị Liên Thanh cắn cổ, hơn nữa mình quả thật có nói muốn mời Diệu An ăn cơm cảm ơn.

Nhưng Liên Thanh ngồi đối diện rất có thành kiến, hắn bị Diệu An xếp phía sau cũng được, hôm nay người Thời Niên mời là hắn, chứ không bao gồm Diệu An.

Thái độ Liên Thanh nói chuyện tất nhiên là không tốt, nhưng Diệu An cũng không thèm để ý, anh tựa lên lưng ghế, lúm đồng tiền lấp ló cười nói nếu Liên Thanh là khách thì không tính, việc này phải để chủ nhân mời khách nói mới tính, Thời Niên muốn mời ai do cậu quyết định, cho nên không bằng hiện tại cứ hỏi Thời Niên, có để ý danh sách mời khách cộng thêm một Diệu An hay không.

"Tôi đương nhiên không ngại, vốn dĩ tôi cũng nên cảm ơn Diệu ——"

"Đã bảo gọi tôi là Diệu An được rồi." Diệu An cười lộ cả răng, "Tôi cũng gọi cậu là Thời Niên."

Thời Niên cũng cười theo Diệu An, cậu gật gật đầu, nói cung kính không bằng tuân mệnh.

Diệu An cầm lấy thực đơn đưa cho Thời Niên, anh kêu Thời Niên nhìn xem muốn ăn cái gì, quyết định xong thì gọi món, hôm nay anh bận làm việc cơm trưa cũng chưa kịp ăn, hiện tại ruột gan đều đang hát vang không thành kế*.

*không thành kế: kế 32 trong 36 Kế của Quỷ Cốc Tử, chiến thuật để vườn không nhà trống ám chỉ thực lực yếu nhưng qua mặt được đối phương

"Không cần phải quan tâm tôi và Liên Thanh, hai tụi tôi là khách quen, lát nữa sẽ tự gọi món, bảo đảm không giúp cậu tiết kiệm tiền đâu, đúng không, Liên Thanh."

Diệu An nâng cằm nhìn Liên Thanh nhướng mày, Liên Thanh ngồi đối diện trực tiếp hừ lạnh, nói: "Lời đều là cậu nói, cậu còn hỏi tôi làm gì..."

Thời Niên mắt nhìn thực đơn, trong lòng thầm vui, Diệu An quả nhiên là một diệu nhân, chọc giận Liên Thanh cũng xoành xoạch, vừa thấy là biết quen tay, nghĩ đến đây Thời Niên cảm thấy khoảng cách của mình và Diệu An lại kéo gần hơn rất nhiều.

Không muốn mình tỏ ra kiểu cách mất tự nhiên, cho nên Thời Niên cũng không quá nhún nhường, Thời Niên hào phóng gọi món cho mình xong, Liên Thanh và Diệu An cũng tự gọi, Diệu An còn muốn uống rượu, nói khó có dịp mình không lái xe, phải uống một trận đã đời, anh khuyên Thời Niên cũng uống một ly, dù sao rượu Liên Thanh gửi ở chỗ này, không cần tự bỏ tiền, không uống thì uổng lắm.

"Rượu đương nhiên muốn uống, nhưng đã nói là tôi mời khách......" Thời Niên có chút do dự, nếu là hàng riêng của Liên Thanh, vậy sao cậu có thể làm chủ lấy ra uống, huống hồ cái Diệu An uống là tình cảm, Diệu An và Liên Thanh chính là bạn tốt là người quen, nhưng mình và Liên Thanh trừ cơ thể tương đối quen ra thì không có tình cảm gì khác.

"Kêu cậu uống thì cậu cứ uống." Liên Thanh móc gói thuốc ra, nghĩ một hồi lại cất đi, "Vốn dĩ chọn nơi này cũng là muốn cậu thử rượu, bằng không tôi mới không đến đây ăn, đồ ăn bình thường, chủ quán còn rất phiền."



Liên Thanh nói với phục vụ lấy rượu Chateau Rieussec hắn gửi lại qua đây, phải là chai năm 2001, nhớ rõ đem thêm thùng đá.

Chateau Rieussec ~ 190$ (tầm 4,6 triệu VNĐ)

Thời Niên biết chai này, Robert Parker* chấm 99 điểm, đứng đầu top 100 bảng xếp hạng Wine Spectator* 4 năm liền, tuy rằng Robert Parker chấm điểm càng ngày càng khó hiểu, nhưng 99 điểm vẫn sẽ khiến người nhịn không được muốn nếm thử.

*Robert Parker: nhà phê bình rượu, ông hoàng rượu vang có tầm ảnh hưởng nhất thế giới

*Wine Spectator: tạp chí rượu vang có uy tín nhất nước Mỹ, xếp hạng đánh giá của tạp chí này gây ảnh hưởng rất lớn trong giới rượu vang

"Keo kiệt." Diệu An cong khóe miệng nói, "Tôi cho rằng cậu muốn cho Thời Niên uống cái gì dữ dằn lắm, rượu vang thối của Lafite* cậu cũng lấy ra."

*Lafite tên đầy đủ Château Lafite Rothschild là một trong bốn lâu đài sản xuất rượu vang của Bordeaux ở Pháp, nơi sản xuất những loại rượu đắt đỏ nhất thế giới (từ 600$ trở lên)

"Có cái gì lấy không ra?" Liên Thanh thật ra không tức giận, hắn cười nói, "Nghe cậu nói là biết không hiểu về rượu, rượu cũng không phải đồ chơi cao thâm gì không cần phải phân chia ba bảy loại, tôi hiểu ý cậu, cậu cảm thấy Lafite trừ tiêu chảy, còn lại đều là danh tiếng ảo, kỳ thật cậu lý giải như vậy không sai, nhưng luôn có ngoại lệ, chai rượu vang thối vào niên đại này đúng là cũng không tệ lắm, không tin chờ lát nữa cậu hỏi Thời Niên, cậu ấy là dân chuyên, kêu cậu ấy dạy cậu một khóa, lại nói cũng không thể trách cậu không hiểu, dù sao thì kỹ thuật có chuyên môn, cậu không làm ngành này, đương nhiên dễ bị bảo sao nghe vậy, không giống tôi với Thời Niên có tiếng nói chung."

Liên Thanh bên này còn muối nói tiếp, trên vai đột nhiên lại có thêm một bàn tay.

Tay chủ nhân dùng sức đè đè, Liên Thanh lập tức nhíu mày.

"Tùng Sơn anh làm gì đó?!" Liên Thanh chạy nhanh dùng sức chụp bàn tay trên vai, "Đau muốn chết, anh mau buông ra!"

"Cậu ức hiếp bạn tình của tôi, đương nhiên tôi phải tàn nhẫn với cậu một chút." Tùng Sơn cười lại dùng sức, "Tôi thấy vừa rồi cậu nói chuyện với Tiểu An ngon ơ luôn mà, sao giờ không nói nữa?"

Thời Niên giương mắt nhìn người đứng đối diện, người này dáng người không cao, nhưng thật ra trông mặt rất đáng yêu, nhìn không giống như một alpha.

"Ủa, vừa rồi nhìn từ xa tưởng Diệu Nhiên, vậy mà không phải sao?" Người tên Tùng Sơn thấy Thời Niên thì rất kinh ngạc, "Đây là tân hoan của cậu sao? Cậu ta hơi giống Diệu Nhiên nha."

"Anh nói bậy gì đó!" Liên Thanh nhanh chóng ngăn cản Tùng Sơn nói tiếp, "Anh mau đi tiếp khách đi kìa!"

"Các cậu chính là khách của tôi." Tùng Sơn nghe Liên Thanh nói vậy thì không đi nữa, anh ta không để ý Liên Thanh phản đối trực tiếp kéo ghế ngồi bên cạnh Liên Thanh.

"Bạn nhỏ, cẩn thận đó nha, có vài người chỉ muốn sưu tầm càng nhiều búp bê Barbie." Tùng Sơn nhìn chằm chằm mặt Thời Niên nói, "Ngàn vạn lần đừng để mấy thằng tồi nó lừa."

"Vâng." Thời Niên cười đồng ý, sau đó cậu hất cằm nói với Liên Thanh, "Nghe thấy không, ngàn vạn lần đừng để bị tôi lừa."

Lời tác giả:

Một tri thức hiếm hoi: Tôi còn chưa đặt tên cho bạch nguyệt quang.

Hai tri thức hiếm hoi: Diệu An còn tồi hơn Liên Thanh nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.