Chương trước
Chương sau
Liên Thanh không có tình cảm gì với người mẹ kế này, cụ thể mà nói chính là không thích cũng không hận.

Dù sao mẹ ruột của hắn qua đời sớm, ấn tượng của Liên Thanh dành cho bà rất mơ hồ, nên chỉ dựa vào hình ảnh và video tài liệu mới có thể nhớ lại đại khái.

Rồi sau đó người mẹ này mấy năm nay mới xuất hiện, nghe nói là thanh mai trúc mã của cha, sau đó không biết vì chuyện gì mà tách ra, qua mấy chục năm mới lại gặp nhau.

Lúc gặp lại hai người đều độc thân, hơn nữa chồng trước của mẹ kế còn là một beta, cũng không có chân chính đánh dấu bà, cho nên hai người họ rất nhanh đã đến với nhau, không chỉ hoàn thành đánh dấu còn đăng ký kết hôn.

Đám cưới thì không có làm, ba muốn làm tiệc nhưng là mẹ kế không cho, mẹ kế nói hai người đều là tái hôn vẫn nên khiêm tốn một chút, lại nói cũng đều không còn trẻ, cứ mời bạn bè người thân ăn bữa cơm là được.

Lúc đó ba có hỏi mẹ kế có con không, mẹ kế nói có một người, nhưng mà đi theo ba ruột, ba đề nghị lúc ăn cơm cũng gọi cậu ấy tới, mẹ kế do dự rất lâu vẫn từ chối, bà nói không muốn quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của con.

Lúc mẹ kế nói câu này Liên Thanh đang ngồi trong phòng khách hút thuốc, hắn nghĩ người mẹ kế này nghĩ thật chu đáo, còn không muốn quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của con, sao bà không thử nghĩ vì sao lại quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của mình chứ?

Liên Thanh vốn định tốt nghiệp đại học rồi chuẩn bị vào công ty, nhưng mẹ kế không biết nói với ba cái gì, thế là khiến ba có suy nghĩ đưa hắn ra nước ngoài học thêm, hơn nữa còn áp dụng luôn, Liên Thanh vốn không muốn đi, nhưng không lay chuyển được ba, cũng đành phải đi, mà ba cũng sớm đã quyết định cùng mẹ kế ra nước ngoài sống mấy năm, mỹ danh kỳ viết "giải sầu".

Giải sầu ra công viên là được rồi, ra nước ngoài cái gì.

Nhưng Liên Thanh cũng không quá quan tâm, sau khi mẹ kế đến tâm trạng của ba rõ ràng đã khá hơn nhiều, người cũng nhìn trẻ không ít, Liên Thanh thấy biến hóa của ông tổng thể mà nói vẫn rất vui, còn như nghi ngờ tâm tư của mẹ kế gì đó, hắn không có hứng thú biết, Diệu An đã từng đề nghị không bằng tra thử lai lịch của người phụ nữ này, Liên Thanh nói thẳng không cần, kết quả xấu nhất cũng chỉ là tham tài sản nhà hắn, Liên Thanh cảm thấy chỉ cần ba nguyện ý cho, thì có đưa hết cho mẹ kế hắn cũng không ý kiến, dù sao có cho hay không chính là chuyện của ba, có thể lấy đi hay không chính là chuyện của hắn rồi.

Sau đó mẹ kế ở nước ngoài sinh một bé gái, thế là chuyện bọn họ ra nước ngoài đã có thể nói xuôi được rồi, hóa ra là muốn xuất khẩu bán hàng nội địa.

Mẹ kế mặc dù là mẹ kế, nhưng con gái của bà vẫn là có một nửa huyết thống với Liên Thanh, là em gái ruột của Liên Thanh, cho nên Liên Thanh lúc ấy cũng bay đến đó thăm đứa em gái kém hắn hơn hai mươi tuổi này, hơn nữa dùng tiền mình kiếm được tặng cho một bao lì xì phong phú.

Bé còn quá nhỏ, không nhìn ra thuộc tính gì, Liên Thanh chẳng qua chỉ cảm thấy em bé mới sinh xấu gần chết, hơn nữa vừa nhỏ vừa mềm như không có xương, Liên Thanh ôm một tí rồi mau chóng trả lại cho bảo mẫu, hắn cảm thấy trong ngực mình không phải ôm em bé mà là lựu đạn.

Sau đó Liên Thanh quá bận học lại vội vàng về nước gây dựng sự nghiệp, cho nên chưa gặp lại hai mẹ con lần nào, chẳng qua thỉnh thoảng sẽ nhận được một hai tấm hình, mẹ kế dĩ nhiên là không có thay đổi gì, em gái lại đẹp không ít, mắt thật to, chẳng qua nhìn không có thần thái cho lắm.



Liên Thanh tiến hành từng bước từ du học sau đó về nước vào công ty làm dự án của mình thỉnh thoảng còn phải đấu trí so dũng với Thời Niên, hắn cũng thiếu chút nữa muốn quên mất bên kia đại dương hắn còn có một người ba ruột và một người mẹ kế.

Một ngày trước ba ruột của hắn liên lạc với hắn, nói là chuẩn bị về nước, công ty có chút việc cần xử lý không nói, em gái cũng cần trở về nước trị bệnh.

Trị bệnh? Liên Thanh rất nghi ngờ, không nghe nói em gái có bệnh gì?

Ba không chịu nói tỉ mỉ, chỉ nói sau khi trở về gặp mặt nói chuyện, Liên Thanh hỏi ông có nghiêm trọng không, ba trầm mặc một lát, nói không sao.

Mà một chút yên lặng này, khiến trái tim Liên Thanh như bị treo ngược lên vậy, lên không được cũng xuống không được.

Haiz, Liên Thanh nheo mắt lại trong khói thuốc, hắn vừa hút thuốc vừa nghĩ hắn có nên cai thuốc không, ít nhất sau này nhà có em gái rồi, hình như là không tiện hút thuốc lá, hơn nữa hút thuốc không tốt cho sức khỏe, hắn còn trẻ, hắn còn muốn sống lâu trăm tuổi.

Hắn không muốn như người trên giường đó, sốt gần bốn mươi độ còn không biết, lúc ngủ cũng không yên giấc.

Thời Niên không biết nằm mơ thấy gì, nước mắt không tự chủ chảy ra từ hai mắt nhắm chặt, lúc ấy Liên Thanh đang dém góc chăn cho cậu, nhìn trên gương mặt hồng hồng của Thời Niên chảy ra một dòng nước mắt trong veo, hắn cực kỳ kinh ngạc, thậm chí có hơi tay chân luống cuống.

Hắn quen rất nhiều khía cạnh của Thời Niên.

Trầm mặc, khiêu khích, lãnh đạm, giảo hoạt, còn có nhiệt tình.

Chỉ chưa từng thấy yếu ớt, như bây giờ.

Không, có thấy một lần, trên phố thương mại phồn hoa, Thời Niên ngồi một mình trên ghế khóc sướt mướt.

Liên Thanh theo bản năng lau nước mắt cho Thời Niên, sau đó dùng tay vuốt tóc cậu, Thời Niên như bây giờ, nhìn ngoan ơi là ngoan.

Thời Niên bị ánh mặt trời chói mắt làm tỉnh, lúc cậu nhíu mày lấy tay che mắt thì đã nghĩ nhất định là thằng đần Liên Thanh kia quên kéo rèm cửa sổ rồi.

Cậu kéo chăn che đầu lại, muốn ngủ thêm một lát nữa, nhưng trong chăn vừa ngộp vừa nóng, chỉ mới một lúc Thời Niên đã không chịu nổi, cậu đột nhiên vén chăn lên, há miệng hô hấp không khí tươi mới, trong lòng lôi Liên Thanh ra vừa đánh vừa mắng.



Hôm nay vốn phải đi làm, nhưng Thời Niên biết rõ với tình trạng cơ thể mình hiện tại chỉ sợ là không được, mặc dù hết sốt rồi... Chắc là đã hết, Thời Niên sờ trán mình, lạnh, nhưng trên người rất mỏi mệt, cậu hơi nhúc nhích xương cứ như cái khung bị rã ra không ghép lại được.

Cũng không biết mấy giờ rồi, Thời Niên nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, đoán chừng nhất định đã qua buổi sáng rồi, bây giờ chỉ mong không phải buổi chiều là được, vậy thì xin nghỉ vẫn còn kịp.

Giùng giằng ngồi dậy, Thời Niên từ trên tủ đầu giường lấy điện thoại của mình gọi đến nhà hàng xin nghỉ.

Mà lúc này Liên Thanh đột nhiên không biết từ đâu nhảy ra, hắn thấy Thời Niên đã tỉnh thì không nói gì, chẳng qua bỏ cái túi trong tay lên bàn trà bên cạnh sô pha.

Sau khi xin nghỉ xong, Thời Niên nhìn về phía Liên Thanh, phát hiện hắn đang lấy từng hộp đồ ăn từ trong túi ra.

"Ăn cơm." Liên Thanh cũng không ngẩng đầu gọi Thời Niên, "Có cháo nè, cậu phải ăn thanh đạm một chút."

"Tôi tưởng anh đi rồi." Thời Niên nói.

Cậu và Liên Thanh vô luận làm thế nào cũng không qua đêm là truyền thống hai người hiểu lòng không tuyên bố, huống chi lần này hai người họ đều không làm, Liên Thanh tự nhiên không có lý do lại đến.

"Tôi cũng muốn đi lắm." Liên Thanh nâng mí mắt lên nhìn sâu vào Thời Niên một cái, "Nhưng có một người ôm lấy cánh tay tôi gọi ba ơi, sống chết không cho tôi đi."

"Phắc!" Mặt Thời Niên lập tức đỏ, mặc dù ngoài miệng cậu phản bác, nhưng trong lòng cậu biết, có lẽ mình đã làm chuyện xấu đó thật, gần đây không biết tại sao, cứ mơ thấy ba mẹ, mà trong mơ ba mẹ cuối cùng cũng sẽ bỏ rơi cậu.

Cậu rất muốn nói bọn họ đừng đi, mặc dù ban đầu cậu cảm thấy mình không hạnh phúc, nhưng đến khi chỉ có một mình cậu, cậu lại vô cùng khổ sở.

Cậu nhớ ba mình, thậm chí cũng có chút nhớ mẹ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.