Thời Niên say rượu lại dậy thật sớm, đầu cậu còn đau gần chết nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Cậu nằm trên giường trợn mắt nhìn trần nhà ngây ngẩn một hồi, sau đó miễn cưỡng ngồi dậy đi tắm, tối qua cậu uống rượu xong vừa ngã xuống giường là ngủ, giờ mùi trên người khó ngửi đến bản thân cậu cũng chê.
Chờ Thời Niên làm xong tất cả, cậu xem giờ phát hiện cũng còn sớm, sáng sớm của Giang Châu đều bắt đầu từ chín giờ, mà các cửa hàng kinh doanh thì phải đến mười giờ, cậu chậm rãi xuống lầu định đi ăn sáng, chợt nhớ tới quán ăn sáng ở khu nhà mình là ngon nhất, dù sao hôm nay cũng phải đến gần đó, không bằng qua đó ăn một bữa, sau đó mới từ từ đi tìm cửa hàng nọ.
Thời Niên chuyển xe mấy chuyến tới khu nhà mình, cậu tìm được quán ăn sáng đầu hẻm ăn sáng theo kế hoạch của mình, sau đó tìm một bàn ăn gần cửa sổ.
Cậu vừa ăn vừa nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó phát hiện một bóng người quen thuộc.
Khương Hoán.
Thật ra Thời Niên cũng không quá chắc chắn, nhìn sườn mặt thì giống Khương Hoán đó, nhưng nhìn dáng người thì lại không giống.
Khương Hoán là alpha hiếm có của khu dân nghèo này, từ nhỏ hắn đã cao to hết sức bắt mắt, hắn lại thích chơi bóng rổ, bốn mùa có hết ba quý đều mặc áo bóng rổ quần thể thao rồi, đeo balo lệch một vai, rất dễ nhận ra.
Hắn cường tráng cộng thêm ít nói, omega và beta trong khu đều thích.
Nhưng người bên kia đường mặc dù mặt giống Khương Hoán nhưng gầy quá đi, người cũng không giống đại thụ cao ngất mà giống cây trúc gió thổi sẽ lay ấy, hắn quá gầy, thậm chí có hơi gù lưng.
Thời Niên cách khá xa, nhìn không rõ lắm, cậu hoài nghi mình nhìn lầm, đó không phải Khương Hoán, chỉ là một người có hơi giống Khương Hoán thôi.
Còn không chờ Thời Niên suy nghĩ, người đã không thấy tăm hơi, Thời Niên nhìn khắp nơi, không thấy bóng dáng, cậu nghĩ thôi đi, vốn cũng không có giao tình gì với Khương Hoán, hắn như thế nào cũng không liên quan đến mình.
Ăn sáng xong lại đi lung tung trên đường, chín giờ rưỡi Thời Niên lên mạng tìm địa chỉ của cửa hàng đó.
Thật ra thì cậu đại khái có nhớ địa chỉ này, nơi này vốn là tiệm tạp hóa, hồi nhỏ Thời Niên mỗi khi tan học đều sẽ đi ngang, mỗi lần nhìn thấy kẹo mạch nha trong lọ thủy tinh cậu đều thấy thèm, nhưng tóm lại không ăn được.
Bây giờ cậu có tiền, nhưng kẹo mạch nha kèm lọ thủy tinh còn có tiệm tạp hóa đã không còn nữa.
Theo như trí nhớ tìm tới cửa hàng, quả nhiên là nơi này, tiệm tạp hóa tối hù ngày xưa, bây giờ lại là sáng sủa sạch sẽ, bên ngoài còn trồng rất nhiều hoa tú cầu.
Thời Niên dừng chân nhìn, cảm thấy đây không giống cửa hàng đặt may quần áo, mà giống một quán cà phê.
Nhưng địa chỉ chính là chỗ này không sai, bảng hiệu "Dung Thưởng" cũng đúng, Thời Niên ổn định tinh thần nhấc chân đi vào trong.
Sau khi Thời Niên đi vào mới phát hiện cửa hàng trống rỗng, không có người, nhưng cửa rõ ràng để là open.
"Xin lỗi quý khách, chúng tôi còn chưa bắt đầu kinh doanh, nếu không ngại, anh có thể chờ một lát."
Giọng nói vang lên sau lưng Thời Niên, Thời Niên không cần quay đầu cũng biết đối phương là ai.
"Sao cậu lại ở đây?" Thời Niên quay người lại nhìn Khương Hoán đứng ngoài cửa, hỏi.
Hóa ra người mình nhìn thấy lúc ăn sáng quả nhiên là hắn, hắn thật gầy, nhìn gần cứ như một bộ xương.
"Tôi còn đang định hỏi cậu kìa." Khương Hoán thấy là Thời Niên thì toàn thân thả lỏng không ít, hắn đi tới để ba lô lên bàn, rồi tự cầm bình trà lên rót cho mình một ly nước, uống cạn, sau đó hắn mới rót một ly cho Thời Niên, nhét vào tay Thời Niên.
"Sao cậu lại ở đây, không phải cậu nói cậu đang thi nghiên cứu sinh nên tạm thời không về Giang Châu sao?"
Khương Hoán hỏi vậy, Thời Niên mới nhớ đúng là cậu từng nói vậy với Khương Hoán, ban đầu cậu sợ lỡ như Khương Hoán vừa ý mình thì quan hệ quá phiền toái, vì vậy tìm đại một lý do, nghĩ là chờ cậu ổn định rồi thì mới nói với Khương Hoán chuyện mình trở về Giang Châu.
"Hời ơi, người tính không bằng trời tính mà, còn không phải là đi học mấy ngày cảm thấy mình không thi nổi nghiên cứu sinh nên mới về đó sao." Thời Niên cười ha hả nói.
Khương Hoán nhướng nửa mí mắt nhìn Thời Niên, trong mắt đều là giễu cợt, hắn hừ một tiếng, nhỏ giọng nói câu "Đồ lừa đảo".
Thời Niên nghe, nhưng cậu giả vờ không nghe thấy.
"Cửa hàng này là sao?" Thời Niên nói sang chuyện khác hỏi, "Là ai mở? Nơi này có thể làm đồ vest không?"
"Ba mẹ tôi mở." Khương Hoán chỉ chỉ chứng nhận kinh doanh trên tường, "Ba tôi trước kia làm nghề này, chẳng qua là vẫn đi làm cho người khác, bây giờ tự mở tiệm, mẹ tôi hỗ trợ ổng."
Đúng rồi. Lúc này Thời Niên mới nhớ lại, ba của Khương Hoán đúng là một thợ may, trong tiểu khu đều nói tài nấu nướng của ba hắn xịn lắm, là thợ may cho các lãnh đạo, hơn nữa ba hắn cũng là một alpha, alpha thì sẽ không kém, kiểu gì cũng vượt trên mọi người.
Mẹ của Khương Hoán là một omega, trước khi gả cho ba hắn cũng là hoa khôi thôn Thành Trung, nghe nói nếu không phải cha mẹ bà cờ bạc, cả nhà cũng sẽ không sa sút tới thôn Thành Trung, bà tới không bao lâu thì kết hôn với ba Khương Hoán, sinh ra Khương Hoán, chừng mười tuổi đã phân hóa thành alpha, tất cả mọi người đều tin tưởng nhà này sẽ thực hiện vượt đẳng cấp trên người Khương Hoán.
Nhưng bây giờ nhìn Khương Hoán lại rất không ổn.
"Cậu sao vậy, sao lại gầy như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Thời Niên lo lắng hỏi, Khương Hoán không chỉ có gầy, còn dán miếng dán chặn pheromone, trước kia hắn chưa bao giờ dán.
Bởi vì dưới tình huống phổ biến bản thân alpha sẽ không đột nhiên động dục, họ cũng là vì omega phát tình mới có thể kéo theo họ phát tình, cứ như chó vậy, cho nên alpha cũng sẽ không dán miếng dán chặn pheromone, mà omega không chỉ phải dán miếng dán chặn pheromone, còn phải đeo vòng cổ.
(mình nhớ còn 1 cái tên khác, mà dạo này ít đọc ABO lắm nên không nhớ miếng dán này tên gì)
"Tôi không sao, cậu đừng quan tâm." Khương Hoán vẫn mặt như cái mâm không kiên nhẫn nói, "Mà cậu kìa, làm sao trên người vẫn có mùi hôi, cậu bị alpha đánh dấu à? Sao mà cứ hôi rình."
"Nói bậy!" Thời Niên lộ ra cần cổ bóng loáng cho Khương Hoán nhìn, "Cậu nhìn nè, sạch sẽ! Lại nói tôi hôi chỗ nào?!"
Thời Niên cầm áo mình lên ngửi một cái, không có mùi, hồi sáng cậu mới thay mà.
"Hôi mùi rượu." Khương Hoán khinh bỉ nói, "Pheromone của alpha đó là mùi bã rượu à?"
"Ở đâu ra alpha." Thời Niên đỏ mặt, bây giờ cậu thật hoài nghi là mình tắm không sạch còn dính mùi rượu ngày hôm qua.
"Tôi, tôi hôm qua uống nhiều, hôm nay thì mới sáng sớm đã thức dậy, có lẽ vậy, dù sao, tôi đã tắm sạch."
Thời Niên bưng ly trà Khương Hoán rót cho uống một hớp lớn, trà lạnh từ cổ họng đi vào dạ dày khiến cả người cậu cũng thoải mái lên, cậu nói Khương Hoán: "Lỗ mũi của cậu còn thính hơn chó, cũng mấy tiếng rồi cậu còn ngửi thấy."
Nhưng Thời Niên cũng đột nhiên tò mò mùi pheromone của Liên Thanh.
Theo lý thuyết đã là bá đạo tổng tài, pheromone cũng phải bá đạo nhỉ, nhưng mùi gì thì gọi là bá đạo đây.
Trong đầu Thời Niên toàn văng ra sầu riêng đậu hủ thối các kiểu thôi.
"Đúng rồi, cậu làm việc ở đâu?" Thời Niên thấy Khương Hoán có chút đáng thương, cậu nghĩ có phải Khương Hoán bị công việc tàn phá thành như vậy hay không.
"Tôi không đi làm," Khương Hoán hơi do dự, mắt nhìn về phía cậu, "Vì một ít chuyện tôi còn chưa lấy bằng tốt nghiệp, cho nên bây giờ tôi tạm thời hỗ trợ trong cửa hàng."
"Vậy à..." Thời Niên nhìn Khương Hoán, sợ là chuyện không nhỏ đâu, cậu không dám hỏi tiếp, cậu sợ Khương Hoán lúng túng, cũng sợ mình lúng túng.
Vẫn là làm chính sự quan trọng, Thời Niên nhìn đồng hồ trên tường đã sắp đến mười giờ.
"Chừng nào cô chú tới, tôi muốn may đồ." Thời Niên cho Khương Hoán xem bài viết trên điện thoại, "Cậu xem, cửa hàng nhà cậu bây giờ có chút danh tiếng đó, có mấy người nói đồ vest ở đây may đẹp lắm, giá tốt xài bền, đúng lúc tôi đang cần, cho nên mới mò tới muốn làm một bộ."
Lúc Thời Niên đang lướt màn hình, thông báo đẩy của WeChat xuất hiện một tin nhắn, một người tên là "Account marketing của rượu vang thối Vãn Thục" muốn kết bạn với cậu.
*account marketing: đảm nhiệm vai trò trung gian giữa khách hàng và doanh nghiệp trong hoạt động truyền thông và quảng cáo, hiểu nôm na là sale trong agency
"Vãn Thục" là thương hiệu rượu vang thối mình uống trong tiệc nếm rượu ngày hôm qua, Thời Niên còn nhớ, nhưng nhân viên kinh doanh phụ trách tài khoản chính thức của công ty này đã kết bạn với cậu rồi mà, chẳng lẽ mỗi tuyến sản phẩm bọn họ đều có người điều hành khác nhau?
Thời Niên căn cứ nguyên tắc có việc liền nhận đồng ý kết bạn với tài khoản này, mới được nửa phút, tài khoản này đã nhắn sang một câu:
【Đồ lừa đảo này, tôi biết ngay hồi trước cậu cho tôi acc phụ mà!】
Thời Niên nhướng mày, cậu trả lời:
【Pheromone của anh là mùi gì?】
Đối diện im lặng, sau đó nhắn qua:
【Cậu hỏi cái này làm gì? Dù sao cậu cũng không ngửi thấy.】
【Không ngửi thấy mới hỏi anh đó, anh nói thật đi nói phải mùi bã rượu không?】
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]