"Đáng đời." Thời Niên lạnh lùng nói. "Cậu có nhân tính không vậy?" Liên Thanh lấy tay sờ trán, sau đó đưa một bàn tay máu ra cho Thời Niên nhìn, "Cậu nhìn đi, tôi cũng sắp chết rồi nè!" "Ai bảo anh dê xồm?!" Thời Niên mặc dù nói vậy, nhưng thấy nhiều máu như vậy trong lòng vẫn có hơi sợ, cậu lại gần nhìn thử, phát hiện đầu Liên Thanh bị mình đánh rách một lỗ nhỏ, mặc dù không lớn, nhưng máu chảy rất dọa người. "Tôi đưa anh đi bệnh viện." Thời Niên khom người muốn khóa xe lại. "Cậu khóa xe làm gì?" Liên Thanh thấy Thời Niên lại lắc mông táy máy cái khóa kia. "Đi bệnh viện á," Thời Niên thẳng người dậy nhìn quanh con hẻm, "Xe anh đậu ở đâu? Không phải anh có xe sao? Lái xe đi nhanh hơn." "Cậu thấy tôi như vầy còn có thể lái xe sao?!" Liên Thanh chỉ vết thương của mình, "Hay cậu lái?" "Tôi không biết..." Liên Thanh: "Vậy làm sao đây, tôi mất máu quá nhiều cậu phụ trách được không?" Thời Niên: "..." Thời Niên vừa cố sức đạp chân vừa thầm mắng trong lòng alpha toàn ăn cái gì mà lớn thế? Nhìn gầy lắm mà sao vừa ngồi lên yên xe lại nặng vậy?! "Ây da, con chó bên cạnh còn chạy nhanh hơn chúng ta!" "Anh con mẹ nó không thấy đang lên dốc núi sao? Anh mau xuống chạy với chó đi!" Nhìn Liên Thanh mặt đầy máu Thời Niên cũng không dám chậm trễ, nơi này đường lệch, đón xe cũng không được, bệnh viện cách xa, Thời Niên nghĩ trước tiên rửa vết thương băng bó cho hắn rồi nói sau. Vì vậy cậu cưỡi chiếc xe đạp cà tàng của cậu chở Liên Thanh tới nhà trọ của mình xử lý đơn giản, bình thường đạp xe năm phút là đến rồi. Nhưng cậu đánh giá cao năng lực của mình đánh giá thấp cân nặng của Liên Thanh. Lúc leo dốc núi cậu thiếu chút nữa cho rằng mình chết đến nơi rồi. Thật vất vả mới đến mục tiêu, Thời Niên phát hiện máu trên mặt Liên Thanh đều bị khô lại, cậu cũng xấu hổ đến lạ, vội vàng kêu Liên Thanh đi vào. Liên Thanh vừa vào cửa đã dời tay từ trán sang mũi, hắn nói: "Chỗ này của cậu có mùi gì thế? Sao còn hôi hơn mùi phân bón hữu cơ lần trước nữa vậy." "Anh hai à nhịn một chút đi, cả khu nhà trọ đều như vậy mà." Thời Niên dẫn Liên Thanh đến phòng mình, cậu sợ Liên Thanh lại nói gì nữa chọc hàng xóm nổi giận. Phòng Thời Niên thuê không lớn, nhưng có một ban công nhỏ, sau khi Liên Thanh đi vào đầu tiên là quan sát khắp nơi, sau đó chạy thẳng ghế nằm trên ban công, hắn hỏi Thời Niên đây có phải ghế nằm của cậu hay không, Thời Niên nói phải, lúc này Liên Thanh mới dựa lên ghế nằm. Thời Niên vào phòng vệ sinh bưng một chậu nước ra, dùng khăn của mình rửa sạch vết thương cho Liên Thanh, sau đó lại đổi chậu nước lau mặt cho Liên Thanh. Lúc cậu làm cái này Liên Thanh liền nằm trên ghế nằm như bị liệt vậy. Lau sạch mặt rồi, Thời Niên mới thấy rõ vết thương, đúng là không phải rất lớn hơn nữa đã không còn chảy máu nữa, nhưng chung quanh vết thương đều sưng rồi, Thời Niên lấy thuốc đỏ khử trùng cho Liên Thanh, sau đó lại lấy miếng dán vết thương ra dán cho Liên Thanh. Dán xong Thời Niên theo thói quen vỗ một cái xem coi đã dán chặt chưa, kết quả Liên Thanh "Áu" một tiếng ngồi dậy. "Cậu làm gì?!" "Xin lỗi xin lỗi, dán băng keo bị quen, dán xong hay vỗ một cái ấn một cái ấy mà." Thời Niên vội vàng giải thích, mình đơn thuần tiện tay, tuyệt đối không phải cố ý. Liên Thanh nhăn mặt nằm trở về, hắn khẽ lắc ghế nằm, trong miệng mất hứng nói mình sắp bị dày vò chết rồi, sớm biết vậy hôm nay không nên tới. Thời Niên vừa lo lắng ghế nằm nhỏ xíu của mình có thể chịu được sức nặng của Liên Thanh đích hay không, vừa nghĩ hôm nay Liên Thanh vốn không nên tới. "Anh tới làm gì? Bộ cố ý tìm một con hẻm văng mưu đồ phạm tội sao?" Thời Niên nhớ tới hành động của Liên Thanh liền ghét bỏ, "Anh có biết anh làm vậy với tôi trong hẻm là dâm dê không?" "Tôi cũng không phải biến thái!" Liên Thanh không nhịn được nói, "Tôi thấy cậu đi ra tôi mới tới." "Tôi không đồng ý thì không được!" Thời Niên giặt khăn thuận tiện lau tay Liên Thanh, bên trên toàn là máu, "Tôi không nghĩ tới một alpha ra dáng như anh mà vẫn là tên mù luật, vậy tôi tốt bụng phổ cập cho anh xíu nhé, cho dù có một ngày chúng ta kết hôn rồi, nếu như tôi không đồng ý, nếu anh cưỡng ép phát sinh quan hệ tình dục thì đó là hiếp dâm trong hôn nhân, cưỡng hiếp, anh hiểu không?!" "Ê, tôi mới không kết hôn với cậu." Liên Thanh cười lạnh một tiếng nói, "Ngươi nghèo còn hung dữ như vậy ai dám cưới cậu? Cậu tưởng ngoài đời đều giống tình tiết trong phim sao? Bá đạo tổng tài yêu cô em bảo mẫu?" Thời Niên nghe Liên Thanh nói vậy không giận mà lại cười, cậu đang nắm tay Liên Thanh lau tới lau lui, cậu không tiếp lời Liên Thanh, chỉ nói nước hơi bẩn, cậu lại đi đổi chậu khác, Liên Thanh hừ một tiếng coi như hồi đáp. Lúc quay lại, Thời Niên lại bưng một chậu nước, lần này là nước nóng, cậu thận trọng ngâm tay Liên Thanh trong nước nóng, sau đó lấy ra, dùng cái khăn cậu mới vừa giặt mang vào chà một cái. Được như nguyện nghe tiếng chửi thề của Liên Thanh. Thời Niên nhướng mày bỏ cái khăn vào chậu nước, nói: "Xin lỗi nha máu trên tay cũng khô rồi rất khó rửa, cho nên lau cho anh đó, anh xem, bây giờ không phải rất sạch?" Bàn tay Liên Thanh đỏ bừng, hắn chỉ Thời Niên tức giận nói không nên lời. Thời Niên trực tiếp bưng chậu nước ra ngoài, cậu đổ nước trong phòng vệ sinh, trong lòng không nhịn được đắc ý: Đấu với tôi à, tôi là tổ tông của anh! Chờ khi vào phòng Liên Thanh đã từ ghế nằm chuyển lên giường. Thời Niên không thích người khác ngủ trên giường cậu, càng không thích người khác mặc quần áo ngủ trên giường cậu, Thời Niên nhíu mày nhấc chân đá đá Liên Thanh, bảo hắn không sao rồi thì đi nhanh lên. Liên Thanh nói: "Cậu thái độ gì đó? Cậu nhìn cho rõ đi, vừa rồi cậu làm tôi bị thương." "Vâng, tôi không chỉ làm anh bị thương còn chuẩn bị cười một tiếng cho qua nữa cơ." Thời Niên kéo cái ghế tới, ngồi bên mép giường không nhịn được hỏi Liên Thanh hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì, hai người họ không quen thân đến mức có thể nói nhiều như vậy. "Hai năm không gặp, cậu cũng không thay đổi nhiều." Liên Thanh nói, "Hôm đó tôi tới dùng cơm mới nhìn đã nhận ra cậu, tôi vốn muốn chờ cậu tan làm ôn chuyện cũ, nhưng tôi không tìm được cậu, lại nói tôi còn không biết tên cậu." "Không phải ban đầu đã bảo không hỏi thông tin cá nhân sao?" Mặc dù Thời Niên biết đối phương tên gì, nhưng đó là hắn chủ động đưa tới cửa. "Dù sao cũng phải có một xưng hô chứ?" "Trước kia không có xưng hô cũng không trễ nãi anh làm việc mà? Anh không phải bảo bối thân yên còn có dâm ——" Thời Niên còn chưa nói hết đã bị Liên Thanh ngồi dậy che miệng. "Beta các cậu không hàm súc vậy sao?!" Liên Thanh khẩn trương nhìn ra cửa, "Xóm nghèo chỗ này cách âm có tốt không?" Thời Niên khinh bỉ đánh rớt tay Liên Than, cậu có hơi phiền, không muốn pha trò với Liên Thanh nữa, cậu hắng giọng trực tiếp hỏi: "Đừng vòng vo nữa, tôi hỏi anh nè hôm nay anh tới tìm ta lên giường à?" "Ừ." Liên Thanh trả lời, "Cũng không phải." "Được, như vậy là tôi nói cho anh hay, tôi không muốn, nếu không phải thì mời anh từ đâu tới về nơi đó." Thật ra lấy tiết tháo của Thời Niên mà nói cậu không ngại làm tình cùng Liên Thanh, nhưng có phải hay không dưới tình cảnh này, cậu cảm thấy Liên Thanh có hơi phá vỡ "quy tắc" mà trước kia họ cùng tuân thủ, đây cũng không phải cái Thời Niên muốn thấy. Liên Thanh nhìn Thời Niên, sau đó cong môi cười, hắn nói: "Tôi vốn thấy tội nghiệp cậu, nhìn cậu cực khổ hai năm vẫn làm phục vụ, nên định giúp cậu một phen." "Ồ?" Thời Niên nghe thế thì hứng thú, "Anh muốn giúp tôi thế nào?" Liên Thanh lại gần Thời Niên, sau đó bỗng nhiên hôn khóe mắt Thời Niên một cái: "Tôi muốn bao nuôi cậu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]