"Đáng đời." Thời Niên lạnh lùng nói.
"Cậu có nhân tính không vậy?" Liên Thanh lấy tay sờ trán, sau đó đưa một bàn tay máu ra cho Thời Niên nhìn, "Cậu nhìn đi, tôi cũng sắp chết rồi nè!"
"Ai bảo anh dê xồm?!" Thời Niên mặc dù nói vậy, nhưng thấy nhiều máu như vậy trong lòng vẫn có hơi sợ, cậu lại gần nhìn thử, phát hiện đầu Liên Thanh bị mình đánh rách một lỗ nhỏ, mặc dù không lớn, nhưng máu chảy rất dọa người.
"Tôi đưa anh đi bệnh viện." Thời Niên khom người muốn khóa xe lại.
"Cậu khóa xe làm gì?" Liên Thanh thấy Thời Niên lại lắc mông táy máy cái khóa kia.
"Đi bệnh viện á," Thời Niên thẳng người dậy nhìn quanh con hẻm, "Xe anh đậu ở đâu? Không phải anh có xe sao? Lái xe đi nhanh hơn."
"Cậu thấy tôi như vầy còn có thể lái xe sao?!" Liên Thanh chỉ vết thương của mình, "Hay cậu lái?"
"Tôi không biết..."
Liên Thanh: "Vậy làm sao đây, tôi mất máu quá nhiều cậu phụ trách được không?"
Thời Niên: "..."
Thời Niên vừa cố sức đạp chân vừa thầm mắng trong lòng alpha toàn ăn cái gì mà lớn thế? Nhìn gầy lắm mà sao vừa ngồi lên yên xe lại nặng vậy?!
"Ây da, con chó bên cạnh còn chạy nhanh hơn chúng ta!"
"Anh con mẹ nó không thấy đang lên dốc núi sao? Anh mau xuống chạy với chó đi!"
Nhìn Liên Thanh mặt đầy máu Thời Niên cũng không dám chậm trễ, nơi này đường lệch, đón xe cũng không được, bệnh viện cách xa, Thời Niên nghĩ trước tiên rửa vết thương băng bó cho hắn rồi nói sau.
Vì vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-thuc-thoi/1001901/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.