Thời Niên xin trường nghỉ tang.
Cậu làm tang lễ, sau đó hoả táng, lại đem chôn hủ tro cốt xuống mộ.
Thời Niên học theo người khác đổ rượu trước bia mộ, còn đốt nhang, cắm hoa tươi, tóm lại Thời Niên làm mộ của ba cậu trông giống nhà người khác trang trọng mà lại tràn ngập mùi tình người.
Thời Niên khom lưng, nhưng cậu cứ cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Cuối cùng cậu ngồi xuống, ngồi dưới đất, cậu nhìn hình của ba trên bia mộ, đó là cậu lấy ở nhà, ba hồi trẻ, ba cười thật khí phách hăng hái.
"Con muốn nói với ba mấy câu." Thời Niên nhẹ giọng nói.
"Đó là ba mẹ đều không muốn nghe con nói."
"Về sau con lại không muốn nói với ba mẹ."
"Bây giờ con muốn nói."
"Nhưng ba mẹ đều đi đâu vậy chứ?" Thời Niên lẩm bẩm nói, "Là thật sự không thích con sao, ba ơi."
"Mới có mấy ngày, con đã có hơi nhớ ba rồi."
Thời Niên vùi đầu vào đầu gối, yết hầu cậu nghẹn vô cùng, cận muốn khóc, nhưng mà khóc không nổi.
Lúc Thời Niên rời nghĩa trang trời đều đã tối, cậu ngồi xe buýt đi về, cậu đi quá muộn, cả chuyến xe đều chỉ có một mình cậu.
Cậu ngồi ở hàng sau xe, nhìn đèn đường tuột lại phía sau ngoài cửa sổ.
Cậu nghĩ đến một bài hát trước kia từng nghe: Rốt cuộc vẫn thiếu một bước, dừng trước hạnh phúc không xa.
Có lẽ đây là mình của hiện tại, cậu còn không xứng có được hạnh phúc.
Không muốn về nhà, về nhà thật sự quá cô độc, trước kia Thời Niên quen cô độc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-thuc-thoi/1001898/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.