Đồng Miên không có nghĩ như vậy.
Chỉ cần Đồng Miên tưởng tượng như vậy, cậu liền cảm thấy khó chịu đến không thở nổi. Cằm vẫn bị hắn nắm vuốt, cổ tay cũng bị hắn siết chặt, cả người bị giam cầm trên ghế ngồi, gần như không thể nhúc nhích, chỉ có thể kìm nén một hơi, cứng rắn mà trừng Đoạn Việt Chinh.
Cậu rất khó chịu.
Cậu không cố ý nói như vậy, nhưng nghe Đoạn Việt Chinh nói như vậy, cậu còn cảm thấy khó chịu hơn so với Đoạn Việt Chinh. Cậu hít một hơi thật sâu trong lòng, tưởng tượng chỉ như bị một con chó nhỏ cắn một ngụm.
Đoạn Việt Chinh sắc mặt từ từ trở nên rất ảm đạm.
Đây là lần đầu tiên Đồng Miên nhìn thấy vẻ mặt xấu như vậy - không có biểu cảm gì, cảm giác Alpha từ trên cao truyền đến khiến Đồng Miên cảm thấy rất không quen. Cậu nhìn thấy ánh mắt của Đoạn Việt Chinh tối sầm lại, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc nguy hiểm nào đó, có chút dọa người.
Một mùi bạc hà nồng nặc bắt đầu bao trùm khắp cỗ xe chật hẹp. Đồng Miên tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng không chống lại được phản ứng sinh lý, tay chân dần dần trở nên yếu ớt, khó thở. Cậu nhìn Đoạn Việt Chinh, hai mắt trừng to: "Anh dùng tin tức tố... để áp chế em."
Đoạn Việt Chinh khẽ giật mình, đột nhiên kịp phản ứng, thu liễm tin tức tố của mình.
Cúi đầu, lúc này mới phát hiện đại tay mình dùng quá sức, đem cằm Đồng Miên bóp đỏ lên. Hắn nhắm mắt lại, lại mở ra nhìn Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-thoa-thuan-hon-nhan-co-do-phu-hop-cao/247730/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.