Lục Cẩn sốt ruột đợi ở bên ngoài, anh không biết Tô Nguyên thế nào rồi, nhưng nếu như Tô Nguyên có mệnh hệ gì, anh sẽ không dễ dàng buông tha cho Triệu Tân Dương, dù là làm trái với pháp luật, anh cũng không ngần ngại.
Hạ Tử Ninh rất nhanh đã ra ngoài cùng bảng báo cáo, vẻ mặt nặng nề nhìn Lục Cẩn.
Bầu không khí như thế khiến cho Lục Cẩn thực sự thót tim, lo lắng hỏi: "Thế nào rồi? Nguyên Bảo em ấy có sao không?"
Hạ Tử Ninh: "Cậu ấy không sao"
"Vậy thì tốt." Nghe thấy vậy, Lục Cẩn cuối cùng cũng thở phào một hơi.
"Có điều..."
"Có điều gì?" Trái tim của Lục Cẩn vừa được thả lỏng thì lại bắt đầu trở nên căng thẳng.
"Ài, bỏ đi." Hạ Tử Ninh thở dài, "Chuyện này tôi trao đổi với Tiểu Nguyên trước rồi nói với anh."
Mặc dù trong lòng không được thoải mái, nhưng Lục Cẩn cũng không tiếp tục truy cứu nữa.
Tô Nguyên rất nhanh đã tỉnh lại, Lục Cẩn vẫn luôn ở bên cạnh cậu, thấy cậu tỉnh dậy thì lập tức hỏi: "Em sao rồi, còn thấy khó chịu không?"
Tô Nguyên lắc đầu, "Tôi không sao rồi, ban nãy bụng hơi đau, bây giờ đỡ nhiều rồi, chỉ là có hơi đói."
Vừa đúng lúc Hạ Tử Ninh cũng đi tới, Lục Cẩn đứng dậy nói: "Vậy tôi về nhà nấu đồ ăn cho em, bác sĩ Hạ ở đây với em trước, tôi sẽ trở lại nhanh thôi."
"Ừm." Tô Nguyên nhìn Lục Cẩn rời đi, sau đó hỏi Hạ Tử Ninh: "Tôi bị làm sao vậy?"
"Cậu mang thai rồi."
"Ừm."
Tô Nguyên ngu ngơ gật đầu, cũng đâu phải chưa từng mang thai, không phải chỉ là... mang thai???
"Cậu nói lại lần nữa đi?" Tô Nguyên trợn trừng mắt, "Cách lần trước mới mấy ngày, sao có thể mang thai chứ, có phải chuẩn đoán sai rồi không?"
Hạ Tử Ninh bình tĩnh nói: "Mới mấy ngày, cũng đã hơn một tuần rồi, không cần nghĩ cũng biết chính là tối hôm đó."
"Nhưng lúc trước có An An tôi cũng đâu có như vậy, vì sao lần này đột nhiên lại ngất xỉu?" Tô Nguyên hỏi: "Hay là cái thai này có vấn đề?"
"Ừm, có vấn đề, hơn nữa vấn đề rất lớn." Nét mặt Hạ Tử Ninh thoáng cái đã trở nên nghiêm túc, "Lần cậu sinh An An chắc không được suôn sẻ phải không."
Tô Nguyên gật đầu, cũng nhớ khi đó bác sĩ có nói với cậu, khoang sinh sản của cậu bị tổn thương rất nghiêm trọng, rất khó có thể mang thai tiếp.
Hạ Tử Ninh: "Cái thai này cũng không có chuyện gì to tát, nhưng trước đây khoang sinh sản của cậu bị tổn thương, không thể nuôi dưỡng được cái thai này."
Tô Nguyên: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Đứa nhỏ này, hoặc là bây giờ bỏ nó đi, hoặc là cậu phải được đánh dấu." Hạ Tử Ninh nói: "Chuyện này tôi vẫn chưa nói cho Lục Cẩn, cậu tự mình chọn đi."
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tô Nguyên, cậu thờ thẫn xoa xoa bụng mình.
Không lâu sau, Lục Cẩn đã quay lại, trên tay còn xách theo hai cái hộp giữ nhiệt, anh không thấy bóng dáng Hạ Tử Ninh bèn hỏi: "Bác sĩ Hạ đi rồi à? Uổng công tôi còn mang cho cậu ta một phần, thôi vậy, tất cả chỗ này đều cho Nguyên Bảo ăn."
Lục Cẩn cẩn thận bày đồ ăn ra, lấy mấy món ăn mình đã chuẩn bị sẵn, không ngoài dự đoán, toàn bộ đều là món ăn bổ dưỡng Tô Nguyên thích.
Tô Nguyên cười cười, người đàn ông này thích mình, dù không có đứa nhỏ này, mình cũng sẽ cùng anh đánh dấu đi.
"Cười ngu ngơ gì vậy chứ?" Lục Cẩn xoa xoa đầu Tô Nguyên, cười bảo: "Mau ăn đi, chờ chút nữa nguội rồi không ngon đâu, bữa nay có hơi gấp nên mùi vị chắc là hơi kém một chút."
Tô Nguyên gắp một đũa không ít rau, toàn bộ đều cho vào trong miệng, "Không đâu, rất ngon mà."
"Ngon thì em ăn nhiều chút, em đấy, ăn ít quá nên bị suy dinh dưỡng." Lục Cẩn xem đồng hồ đeo tay, "Tôi đã bảo trợ lý đi đón An An rồi, ở nhà còn chừa bữa tối cho nó, hôm nay em chọn đi, muốn tôi ở đây với em hay là muốn tôi về nhà với con trai đây hửm?"
"Hừ" Tô Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Có con trai rồi là không muốn chăm sóc tôi nữa sao?"
Thấy Tô Nguyên ghen tị, Lục Cẩn lập tức dỗ dành bảo: "Sao có thể chứ, em xem tôi đã mang đồ để thay đến rồi, con trai đã lớn, không cần tôi nữa."
"À mà, bác sĩ Hạ đã nói cơ thể của em có vấn đề gì chưa, sao khi không lại ngất đi?" Lục Cẩn bỗng nhớ ra mình còn chưa biết vì sao Tô Nguyên lại ngất xỉu.
Tô Nguyên gượng cười bảo: "Thì là, do bận quá không có nghỉ ngơi đàng hoàng dẫn tới ngất đi."
Bất ngờ nói với Lục Cẩn mình mang thai, quá là đột ngột, lần sau rồi nói đi.
Hạ Tử Ninh sau khi xử lý mấy chuyện lặt vặt xong thì đi vào phòng bệnh của Tô Nguyên xem một lát, thấy cảnh tình chàng ý thϊếp thì sắc mặt lạnh tanh nói: "Hôm nay nếu không có chuyện gì thì có thể xuất viện rồi."
Lục Cẩn cả đêm đều không ngủ ngon, liên tục quan sát Tô Nguyên, lo lắng nửa đêm cậu xảy ra chuyện, may là cả một đêm đều bình an vô sự.
Sau khi xuất viện, còn chưa đợi Tô Nguyên nói, Lục Cẩn đã đẩy lùi công việc của Tô Nguyên ra sau.
"Nhiệm vụ bây giờ của em chính là nghỉ ngơi cho đàng hoàng, việc kiếm tiền giao cho tôi làm là được." Lục Cẩn nghiêm túc nói.
Tô Nguyên khó hiểu hỏi: "Anh kiếm tiền bằng cách nào, theo như tôi biết thì anh đã từ chức rồi mà, hiện tại đang là người thất nghiệp đi."
"Nguyên Bảo ngốc." Lục Cẩn xoa xoa đầu Tô Nguyên: "Em quên tôi là kỹ sư à, sau khi từ chức thì bên nhà nước đã gửi thư mời tôi vào làm việc, chỉ có điều tôi muốn ở bên cạnh em nhiều hơn, nên là chưa có trả lời."
"À đúng rồi" Tô Nguyên đột nhiên nhớ ra hỏi: "Triệu Tân Dương hiện giờ thế nào rồi? Hắn vẫn luôn tìm cơ hội để đối phó anh, anh ra ngoài vào lúc này liệu có gặp nguy hiểm gì không?"
Lục Cẩn: "Triệu Tân Dương tôi đã báo với cảnh sát rồi, qua hai ngày em đi với tôi xem thử đi."
Tô Nguyên gật đầu, Triệu Tân Dương vẫn khá nguy hiểm, ngày nào hắn chưa vô tù thì trái tim của Tô Nguyên không thể buông lỏng ngày ấy.
"Tại sao hắn rất thù địch với anh, nhiều năm trôi qua như vậy mà còn muốn hại anh? Lý Trình Trình đột nhiên biến thành Omega cũng là do thuốc của Triệu Tân Dương đưa, tôi ở trong nhà vệ sinh nghe thấy đó. Hắn làm như vậy chẳng lẽ là vì chuyện tôi làm năm đó?" Tô Nguyên hỏi.
"Không phải" Lục Cẩn giải thích: "Năm đó sau khi nhà họ Lục hủy hợp đồng với nhà bọn họ, họn họ đã điên cuồng đào kỹ sư của nhà họ Lục đi, bắt đầu thành lập doanh nghiệp của riêng mình để tranh giành mối làm ăn với nhà họ Lục."
"Có điều khi đó tôi đã sớm nghĩ đến việc đổi vòng tay ức chế thành miếng dán ức chế Nano, nên đã mặc kệ nhà họ Triệu, không ngờ lòng tham của nhà họ Triệu lại lớn như vậy, muốn độc chiếm thị trường vòng tay ức chế, bắt đầu công cuộc thu mua các nhà máy khác, kết quả rất rõ ràng, miếng dán Nano vừa được ra mắt, nhà họ Triệu đã đứng trước nguy cơ phá sản, đối mặt với miếng dán Nano vừa thực dụng vừa rẻ tiền, nhà họ Triệu không có cơ hội thắng."
"Cho nên hắn mới muốn hại tôi." Tô Nguyên gật đầu, "Cũng may hiện giờ hắn đã bị bắt rồi, nhưng mà anh vẫn nên cẩn thận chút."
"Ừm, vì không để cho Nguyên Bảo lo lắng, tôi sẽ cẩn thận, nhưng mà Nguyên Bảo, vì không để tôi lo lắng, em cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, có nghe thấy không? Nếu em còn ngất xỉu nữa, tôi sẽ trói em trong nhà, để em mỗi ngày hết ăn rồi lại ngủ, đừng hòng xuống giường!"
.... Câu nói thì không có vấn đề gì, chỉ là cảm thấy như nó lẫn màu sắc khác vào vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]