Chương trước
Chương sau
Editor: Lạc Y Y

"Anh nói bậy gì vậy?" Khương Nghiên nghe thấy lời này còn chưa kịp phản ứng kịp đã phẫn nộ nói: "Đó điều là anh nợ nó"

"Tôi nợ nó?" Tô Nguyên cười lạnh: "Năm đó rõ ràng bà cũng có mặt, dựa vào cái gì nói như vậy! Tôi là con trai ruột của bà, vì sao từ nhỏ tới lớn đều đối xử với tôi như thế, ban đầu nếu không phải 120 thấy tôi, có phải tôi đã chết ở chỗ nào cũng không có ai thèm ngó rồi không?"

Khương Nghiên bị lời này của Tô Nguyên dọa sợ, cẩn thận hỏi: "Anh đang nói gì vậy chứ? Có phải đã nhớ ra gì rồi không?"

"Đúng vậy, tôi nhớ ngày đó là Tô Duệ đẩy tôi, nhớ là bà đưa Tô Duệ đi bệnh viện, nhưng lại vứt bỏ tôi một mình ở nơi đó, bà ác lắm." Tô Nguyên nhớ ra cả quá trình của tai nạn xe, nhìn thấy Khương Nghiên lòng càng lạnh lẽo, cậu cho rằng Khương Nghiên không thích mình chỉ vì bản thân cậu làm gãy chân của Tô Duệ, nhưng thực tế thì không hề như vậy, từ nhỏ Khương Nghiên đã ghét bỏ Tô Nguyên.

Lúc nhỏ bị bọn buông người bắt đi không phải là bị gạt đem bán, mà là cậu bị chính mẹ ruột đưa vào tay bọn chúng, cậu không dễ gì mới trở về được, rồi lại bị đuổi ra khỏi nhà, cuối cùng nếu không phải thiếu người chăm sóc Tô Duệ, ngay cả nơi ở cậu cũng không có.

Nhưng Tô Duệ tính tình nóng nảy, vẫn luôn khoe khoang tình yêu của Khương Nghiên dành cho hắn với cậu, có lúc sẽ lấy trộm không ít đồ của Tô Nguyên như tiền tiêu vặt, đồ chơi, sách vở.

Ngày xảy ra tai nạn xe, Tô Nguyên phát hiện khúc phổ mà mình chưa từng cho người khác xem đã được chuyển thành nhạc và phát hành ra ngoài, Tô Nguyên tức giận trực tiếp đi tìm Tô Duệ nói lý lẽ.

Tô Duệ cây ngay không sợ chết đứng cầm khúc phổ của Tô Nguyên, không hề do dự nói: "Dù sao anh giữ cũng vô dụng, chi bằng tôi lấy đem bán còn có thể mua thứ khác."

Tô Nguyên: "Vậy thì em cũng không thể lấy trộm khúc phổ của anh!"

"Cái gì của anh?" Tô Duệ không cần mặt mũi nói: "Cái nhà này đều là của tôi, giấy viết anh dùng đều là của tôi, Tô Nguyên, nếu anh dám cản tôi, tôi sẽ đuổi anh đi!"

Tô Nguyên cũng biết mình không nói chuyện được với Tô Duệ, đành phải lùi một bước, "Mấy khúc phổ khác em có thể lấy, nhưng cái này thì không được, cái này anh để tặng cho người ta rồi."

"Không đó, tôi chỉ muốn cái này" Nói rồi, Tô Duệ liền chạy đi, Tô Nguyên vì khúc phổ này nên lập tức đuổi theo, đó là bản nhạc trước đây cậu đã hứa muốn tặng cho Lục Cẩn, không thể đưa cho người khác!

Hai người lôi kéo nhau bên đường, Tô Nguyên một lòng muốn đoạt lại khúc phổ, dần chiếm được ưu thế, cuối cùng Tô Duệ không còn sức nữa, khúc phổ trong tay bị Tô Nguyên giật lấy, trong lòng vô cùng bực dọc, muốn đánh nhau với Tô Nguyên.

Khương Nghiên đúng lúc về nhà, nhìn thấy con trai mình đang bị bắt nạt thì tức giận quát: "Tô Nguyên, mày dừng tay cho tao!"

Tô Duệ nghe thấy giọng nói của mẹ mình, bèn có được tự tin nên đã đẩy Tô Nguyên.

Một chiếc xe hàng chạy tới, Tô Nguyên vốn không kịp né tránh, chỉ sợ hãi ngồi xổm xuống.

Tài xế đột nhiên nhìn thấy có người đang ở giữa đường, phản ứng đầu tiên là đánh tay lái chuyển hướng, chiếc xe rẽ một vòng tông về hướng Tô Duệ, còn Tô Nguyên thì may mắn tránh khỏi, phần đầu cũng bị thương nặng.

Tài xế sợ hãi mình tông trúng hai người, sợ đền không nổi nên bỏ xe chạy mất.

Khương Nghiên đau lòng lập tức chạy tới, nhưng Tô Duệ đã đau đến không còn ý thức, miệng vẫn kêu "đau..."

Cuối cùng 120 đến, Khương Nghiên đi cùng Tô Duệ đến bệnh viện, Tô Nguyên trơ mắt nhìn mẹ của mình đưa con trai bà ta rời đi, bỏ lại cậu.

Tô Nguyên chịu không nổi nhắm hai mắt, lần nữa tỉnh lại đã ở bệnh viện, nhưng vì đầu bị thương nên đã không nhớ chuyện của trước kia nữa, hoặc là nói bị mẹ của mình vứt bỏ, cậu vốn không muốn nhớ lại.

Khương Nghiên cũng không ngờ Tô Nguyên sẽ nhớ lại mọi chuyện vào thời điểm này, nhất thời sắc mặt vô cùng khó coi, "Tô Nguyên, mẹ biết khoảng thời gian này rất có lỗi với con, sau này mẹ sẽ bồi thường cho con, mẹ chỉ hy vọng con có thể cứu Tiểu Duệ, Tiểu Duệ thật sự sắp không xong rồi."

Tô Nguyên cười khẩy, "Bồi thường cho tôi? Bà lấy cái gì bồi thường cho tôi? Từ lúc vào bệnh viện tới giờ, bà có hỏi thăm tôi một câu tôi thế nào rồi, đã có chuyện gì hay là có đau hay không chưa? Trong mắt bà tôi chỉ là một phần nội tạng để cứu Tô Duệ mà thôi"

Khương Nghiên: "Mẹ..."

Tô Nguyên: "Tôi vừa mới thoát chết, bà một câu quan tâm cũng không có, bà coi tôi thành thuốc, nhà họ Lục cũng vậy, tôi là người, không phải là công cụ cứu mạng của các người!"

"Có phải nhà họ Lục cũng muốn thận của anh không?" Khương Nghiên như phát điên hỏi: "Tôi biết ngay mà, nhà họ Lục hỏi tôi đòi anh chính là muốn thận của anh, không được, thận của anh phải đưa Tiểu Duệ, tôi đi tìm nhà họ Lục nói chuyện! Bọn họ đừng hòng có ý đồ với anh!"

Khương Nghiên như điên dại chạy đi, Tô Nguyên cũng lười quan tâm bà ta, cậu vừa làm phẩu thuật xong, không thích hợp cho cảm xúc dao động quá lớn, vẫn nên chú ý nghỉ ngơi.

Nhưng liên quan đến việc suy thận đột ngột của Tô Duệ, cậu vẫn rất hoài nghi.

Đợi Từ An đến Tô Nguyên với Từ An đã bàn bạc một lúc, vừa hay gần đây cũng cần phải phản hồi về vấn đề này.

Tô Nguyên: "Trước đây sức khỏe của Tô Duệ vẫn luôn rất tốt, không thể nói suy thận đột ngột hay gì đó được, em nghi ngờ Tô Duệ chơi ma túy.

Từ An cau mày nhìn tài liệu, quả thật trước đây tra ra rất khỏe mạnh, báo cáo đều cho thấy bình thường, nếu không phải chơi ma túy thì thật sự rất khó lý giải.

"Như vầy đi, ngày mai anh thay em đến bệnh viện xem qua Tô Duệ, xem coi có phải thật sự hút ma túy hay không, nếu như phải thì đây sẽ là đòn phản kích tốt nhất của chúng ta."

Tô Nguyên gật đầu nói: "Vâng, vất vả cho anh rồi, Từ ca, thời gian này cũng giúp em để mắt đến Khương Nghiên một chút, bà ấy vừa đến tìm em, em sợ bà ấy sẽ làm ra chuyện cực đoan gì đó."

"Anh sẽ tìm người trông chừng" Từ An thu dọn đồ một chút, "Em nghỉ cho khỏe, ngày mai anh lại đến, bác sĩ nói em vẫn phải nghỉ ngơi thêm hai ngày, đừng nghĩ nhiều quá."

Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tô Nguyên, Tô Nguyên bắt đầu nhớ Lục Cẩn rồi, cũng không biết anh ấy ở nhà có khỏe không? Liệu pheromone có mất kiểm soát không nữa, ài, nhớ anh ấy quá đi.

Lục Cần ở nhà mặt mày ủ rủ, điện thoại của anh không liên lạc được với Tô Nguyên nữa, điều này làm anh không có cảm giác an toàn, nhưng bà Lục ngăn cản khiến anh không có cách nào đi tìm Tô Nguyên.

Bà Lục biết được Tô Nguyên bị Diệp Thi Ngữ xử lý thậm chí còn bị thương, cũng có chút căng thẳng, sợ Lục Cẩn biết Tô Nguyên xảy ra chuyện sẽ trách mình.

Cuối cùng Lục Cẩn thực sự không kiềm chế được nữa, đã qua mặt vệ sĩ do bà Lục sắp xếp, lén trốn ra ngoài.

Lục Du đang chuẩn bị đi ngủ, không ngờ anh mình lại trèo tường vào, dọa hắn giật cả mình, lắp bắp hỏi: "Anh à, sao anh tự dưng tới đây rồi? Có chuyện gì sao?"

"Điện thoại, đưa anh"

Lục Du không hỏi nhiều đã đưa điện thoại cho anh, Lục Cẩn thậm chí không cần phải tìm thì đã có thể tìm được vị trí của Tô Nguyên nhờ hot search ngày hôm nay.

Biết được Tô Nguyên bị thương nằm viện, anh đau lòng sắp nghẹt thở, bất chấp tất cả lái xe đi tìm Tô Nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.