Bị nhốt ở nhà họ Lục hai ngày, Tô Nguyên ăn uống no say, nghiêm túc cùng Lục Cẩn điều trị.
Bà Lục cũng vô cùng hài lòng với chuyện này, cố gắng không đến làm phiền.
Nhưng có người thích có người buồn rầu, nhìn thấy hai người dính lấy nhau, Diệp Thi Ngữ bắt đầu cảm thấy nguy cơ, cô ta sợ rằng lỡ như bà Lục cảm thấy hai người này thật sự có thể sống như vậy cả đời, vậy thì cô ta phải làm sao? Vừa nghĩ đến đó Diệp Thi Ngữ liền quyết định không thể tiếp tục bỏ mặc như vậy nữa!
Lục Cẩn ra khỏi buồng kiểm tra, vừa mở mắt đã nhìn thấy đôi mắt nhỏ lo lắng của Tô Nguyên, cười nói: "Sợ gì chứ, chồng em khỏe lắm!"
"Đừng ba hoa." Tô Nguyên vỗ ngực Lục Cẩn, "Chờ em xem qua báo cáo mới có thể xác định có khỏe hay không."
Bà Lục đang cầm bản báo cáo, thấy biểu hiện chắc là hài lòng với kết quả này, Tô Nguyên lúc này cũng an tâm.
"Em xem, anh nói không sao mà." Lục Cẩn xoa xoa cái đầu nhỏ của Tô Nguyên, "Đi thôi, đã kiểm tra cả ngày, anh đói rồi."
Tô Nguyên ngoan ngoãn bị Lục Cẩn kéo đi ăn cơm.
Bà Lục thì vẫn ở lại trong phòng y tế xem bản báo cáo, với tình trạng của Lục Cẩn bây giờ, dường như nói chỉ cần Tô Nguyên không rời khỏi anh thì sẽ không xảy ra chuyện.
"Dì à, kết quả thế nào?" Diệp Thi Ngữ tiến tới hỏi.
Bà Lục hài lòng nói: "Rất tốt, cơ thể của Tiểu Cẩn trước mắt mà nói thì vô cùng khỏe mạnh, chỉ cẩn luôn duy trì trạng thái như vậy thì sẽ không có chuyện gì.
Diệp Thi Ngữ lấy bản báo cáo, cuối cùng lộ ra nét mặt không được tốt lắm, "Dì à, con thấy chỗ này hình như có vấn đề ạ."
"Có vấn đề gì?" Bà Lục vội nhìn xem.
"Dì coi" Diệp Thi Ngữ giải thích: "Nhu cầu pheromone hiện tại cao hơn ba điểm so với trước đây, vậy chứng minh pheromone dùng nhiều sẽ sinh ra kháng thể, một khi kháng thể hình thành thì pheromone của anh Cẩn sẽ mất kiểm soát."
Bà Lục xem, quả thật thấy sự thay đổi của pheromone, Diệp Thi Ngữ vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của bà Lục, cũng biết lời nói của mình đã làm bà Lục để tâm bèn tiếp lời: "Vậy nên dì à, con cảm thấy chúng ta vẫn nên trị tận gốc luôn."
"Trị tận gốc?"
Diệp Thi Ngữ: "Chúng ta trực tiếp cắt đi tuyến thể của Tô Nguyên để vào tuyến thể của anh Cẩn, như vậy anh Cẩn dung hòa pheromone thì sẽ không mất kiểm soát nữa, với lại đàn anh của con ngày mai rảnh, anh ấy phẩu thuật chính nhất định sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Bà Lục cảm thấy lời của Diệp Thi Ngữ nói rất đúng, lỡ như tiếp tục như vậy, con trai bà sẽ mất mạng, nhưng vẫn có điều lo lắng, "Nhưng Tiểu Cẩn thích Tô Nguyên như vậy, dì sợ chúng ta làm như thế Tiểu Cẩn sẽ hận chúng ta."
"Vậy nếu Tô Nguyên không cẩn thận chết thì sao?" Diệp Thi Ngữ nét cười xấu xa, "Ngày mai chúng ta có thể cho người bắt cóc Tô Nguyên, sau đó nói với anh Cẩn là phẩm hạnh của Tô Nguyên không đứng đắn đã bị người ta hại chết rồi."
Bà Lục vẫn hơi do dự, Diệp Thi Ngữ nói tiếp: "Dì à, anh Cẩn đợi không được đâu."
Biết chuyện này liên quan đến con trai mình, bà Lục cũng đồng ý.
"Ngày mai dì chỉ cần bảo Tô Nguyên ra ngoài không được để anh Lục đi cùng là được, con sẽ sắp xếp ổn thỏa."
....
Sáng sớm ngày hôm sau, bà Lục đang nghĩ làm thế nào để Tô Nguyên ra ngoài, lại không ngờ bà Lục vẫn chưa ra tay thì Tô Nguyên nói có chuyện muốn trở về xử lý.
"Lục Cẩn, Từ ca vẫn luôn tìm em, hình như rất gấp, em phải qua đó một chuyến" Tô Nguyên nhìn hàng trăm cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, trong lòng cảm thấy chuyện không lành, Từ ca cũng sẽ không lấy dao gϊếŧ mình!
Lục Cẩn không hề do dự nói: "Anh đi với em"
"Không được!" Bà Lục nói: "Lúc này con không thể ra ngoài, bên ngoài toàn là pheromone hỗn tạp, rất dễ khiến con mất kiểm soát!"
Lục Cẩn: "Vậy con uống thuốc rồi đi"
"Vậy cũng không được" Bà Lục tiếp tục ngăn cản: "Tiểu Cẩn, con không thể yên ổn ở nhà sao? Bên ngoài bây giờ đối với con rất nguy hiểm."
Tô Nguyên cũng khuyên ngăn: "Phải đó, Lục Cẩn, anh nghe lời bà Lục đi, em chỉ đi gặp Từ ca, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Không được, anh muốn đi cùng em" Lục Cẩn cũng không biết vì sao, chỉ là một mực muốn đi cùng Tô Nguyên, anh luôn cảm thấy như thể hôm nay mình không đi cùng cậu thì sẽ xảy ra chuyện vậy.
Nhưng Tô Nguyên lại nghĩ cơ thể của Lục Cẩn bây giờ không hề thích hợp cùng mình ra ngoài, lỡ như xảy ra chuyện thì biết làm sao?
"Lục Cẩn, anh nghe lời, em đảm bảo nói chuyện với Từ ca xong sẽ lập tức trở về, anh cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ em" Tô Nguyên xấu hổ hôn anh một cái, lập tức chạy ra ngoài.
Tài xế đã đợi ở cửa từ lâu, Tô Nguyên vọt thẳng lên xe, tài xế cũng không nhiều lời đã mang người đi.
Lục Cẩn không buông tha gọi điện thoại cho Tô Nguyên, Tô Nguyên khẽ cười ấn nghe máy.
"Em đừng tưởng hôn anh một cái thì chuyện này sẽ qua, đợi em quay về anh phải trừng phạt em!" Lục Cẩn giận nói.
Tô Nguyên cười hỏi: "Phạt gì nào?"
Lục Cẩn hạ giọng nói, Tô Nguyên nghe xong mặt đã đỏ lên, nhỏ tiếng trả lời: "Đồ lưu manh!"
Tô Nguyên ngắt điện thoại, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, dần dần cậu phát hiện có điều dị thường, hỏi: "Bác tài, đường này không phải con đường đến công ty tôi mà? Ông muốn đưa tôi đi đâu?"
Tài xế phớt lờ Tô Nguyên, đồng thời tăng nhanh tốc độ.
Cửa xe bị khóa trái, cộng thêm tốc độ đang tăng nhanh, Tô Nguyên không có cách nào nhảy khỏi xe, chỉ có thể gọi ngay cho Lục Cẩn, nhưng không biết vì sao lại mất tín hiệu.
"Rốt cuộc ông là ai? Ông muốn đưa tôi đến nơi nào?" Tô Nguyên hỏi, nhưng tài xế không hề quan tâm đến cậu, Tô Nguyên đành phải lén lấy con dao gọt trái cây trên xe giấu trong mình.
Rất nhanh chiếc xe đã dừng tại một nhà máy bỏ hoang, người mặc đồ đen đã chờ sẵn đi đến kéo Tô Nguyên xuống xe.
Diệp Thi Ngữ hưởng thụ ngồi trên ghế, chân bắt chéo, đưa tách trà trên tay cho người bên cạnh.
"Diệp Thi Ngữ? Cô đưa tôi đến đây làm gì?"
"Làm gì?" Diệp Thi Ngữ cười đứng lên, "Đương nhiên là tiễn cậu lên đường rồi."
Tô Nguyên ngây người một lúc, cậu không ngờ người phụ nữ trước mặt trông xinh đẹp như vậy lại có lòng dạ ác độc như thế, "Cô muốn gϊếŧ tôi? Diệp Thi Ngữ, gϊếŧ người là phạm pháp đừng nói là cô không biết đi"
"Tôi biết chứ, nhưng nếu cậu không chết thì tôi sao có thể ngồi lên vị trí con dâu nhà họ Lục chứ? Tô Nguyên, muốn trách thì trách cậu đã cản đường tôi" Diệp Thi Ngữ nói: "Tất nhiên, cậu sẽ không chết vô ích, tuyến thể của cậu tôi sẽ đưa về điều trị cho anh Cẩn, bà Lục còn đợi cậu cứu con trai bà ta kìa."
Tô Nguyên: "Cô làm như vậy, không sợ Lục Cẩn biết ư?"
Diệp Thi Ngữ cười nói: "Tại sao phải sợ? Tô Nguyên cậu là bị tai nạn ngoài ý muốn mà chết, trước khi chết quyết định hiến tặng tuyến thể, anh Cẩn đau lòng tuyệt vọng, nhưng tôi sẽ cùng anh ấy vượt qua."
Mặc dù Tô Nguyên mấy năm qua có học một số kỹ năng đánh nhau, nhưng đối diện với nhiều người như vậy, khó tránh rơi vào thế yếu.
Có điều cậu cũng biết rõ, đánh giặc trước tiên phải bắt vua giặc, bèn vươn tay bóp cổ Diệp Thi Ngữ, lấy con dao đã giấu trước đó kề cổ cô ta, uy hϊếp nói: "Diệp Thi Ngữ, kêu người của cô cút đi, nếu không tôi không ngại chết chung với cô đâu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]