Chương trước
Chương sau
Editor: Lạc Y Y

"Trời, không phải chứ, Tô Nguyên lại là người như vậy, nhìn cũng ra gì mà không ngờ như vậy, trái tim màu đen đúng không!"

"Người này vì xây dựng hình tượng đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được, cũng không biết chồng cậu ta sao mà chịu nổi cậu ta!"

"Còn phải nói à, chắc chắn là kỹ thuật giường chiếu tốt đấy, nếu không một Omega thâm độc như vậy thì đã bị vứt bỏ lâu rồi."

"Nào phải vậy, anh trai nhà tôi sẽ không làm ra loại chuyện này, tôi tuyệt đối tin tưởng anh ấy!"

"Mọi người mau đến đây, chỗ này có fans não tàn nè, cùng nhau chửi cô ta đi!"

Trên mạng cũng vì Đới Thanh phát sóng trực tiếp buổi họp báo mà bắt đầu gió tanh mưa máu.

"Cũng ngay hôm nay, Tô Nguyên đã đích thân đến đây uy hϊếp tôi muốn tôi làm sáng tỏ cho cậu ta, nếu không cậu ta sẽ tìm tài khoản tiếp thị để tiết lộ thông tin cá nhân của tôi, tôi hy vọng có nhiều người ở đây đồng hành và giúp đỡ tôi." Đới Thanh nói với vẻ cực kì đáng thương, thuận theo mà khóc lóc hai tiếng.

"Đới Thanh đừng sợ, chúng em sẽ mãi bảo vệ anh, Tô Nguyên tên cặn bã này đi chết đi!"

"Người qua đường vô tình xem được, không ngờ Tô Nguyên là hạng người này, thật là làm người ta cảm thấy tởm lợm, người qua đường chuyển sang anti."

"Người này cũng đáng sợ quá đi, lại có thể đến đó uy hϊếp, cục cưng Đới Thanh nhất định phải đi theo bảo tiêu nha, đừng đi một mình nữa!"

Phóng viên: "Nếu Đới Thanh đã nói Tô Nguyên đang có mặt ở đây, không biết Tô Nguyên có thể lộ diện nói vài lời không?"

Tô Nguyên nhìn sang Từ An hỏi: "Từ ca, em cần ra mặt giải thích không?"

Từ An nhìn lướt qua điện thoại, nâng khóe miệng lên cười nói: "Đi đi, đến lượt chúng ta phản kích rồi."

Tô Nguyên với Từ An ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi qua đó, Từ An cười hì hì nói: "Chào buổi chiều mọi người, KPI hôm nay của mọi người đã đạt chỉ tiêu chưa? Nếu chưa thì tôi góp thêm một ít nhé!"

Từ An nhìn sang Đới Thanh, ánh mắt phút chốc trở nên sắc bén, "Xin hỏi vị Đới Thanh tiên sinh này, cậu biết tội phỉ báng sẽ bị xử phạt thế nào không?"

"Anh có ý gì?" Còn chưa đợi Đới Thanh lên tiếng, người đại diện của hắn nhanh chóng xông lên che chở con cái, "Ý anh nói Đới Thanh nhà tôi phỉ báng?"

Từ An: "Đúng vậy, tất cả lời cậu ta nói đều được phát sóng trực tiếp ghi lại toàn bộ, đây chính là chứng cứ cậu ta phỉ đáng đó! Cũng mong các bạn phóng viên lưu lại nha!"

Người đại diện của Đới Thanh: "Chết đến nơi còn cứng miệng như vậy, cũng chỉ có người đại diện Từ An anh thôi, có điều lần này anh chọn sai nghệ sĩ rồi, anh thua chắc rồi."

"Chẳng biết hươu chết về tay ai đâu." Từ An đối diện với phóng viên hỏi: "Trước đây Đới Thanh đã nói thế nào nhỉ, có ai có thể lặp lại được không?"

Phóng viên: "Đới Thanh nói các anh uy hϊếp cậu ấy!"

"Uy hϊếp?" Từ An cười nhạt: "Lời này chớ có nói bậy nha, có chứng cứ không?"

"Có" Đới Thanh đưa ra nhật kí trò chuyện của hắn, đó là nhật ký trò chuyện mà người từ phòng làm việc của Tô Nguyên liên lạc với Đới Thanh.

"Xin chào Đới Thanh, xin hỏi ngài có bằng lòng giải thích một chút về tình huống ngày hôm đó không? Theo thông tin được cung cấp bởi Tô Nguyên bên chúng tôi, cùng với những điều ngài nói trên Weibo không quá ăn khớp, hy vọng đôi bên có thể trao đổi một chút, ngày có thời gian không?"

"Xin chào, xin hỏi ngài có thời gian không? Chúng ta hãy hẹn một nơi để tìm hiểu thêm một chút, dù sao đôi bên đều bị thương, vì vậy chúng ta vẫn cần giải quyết vấn đề, phải không?"

"Có đó không? Ngài có thời gian cùng nhau ra mặt giải thích vấn đề không?"

"Có đó không? Tôi cảm thấy nếu chuyện này không thể đạt được kết quả tốt đẹp sẽ tạo ra kết cục không tốt cho đôi bên, thậm chí cũng sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển sau này, vẫn mong bên các bạn có thể giành chút thời gian để xử lý."

Nhật trí đều là người từ phòng làm việc của Tô Nguyên tìm Đới Thanh giải quyết vấn đề, chớ không hề nhìn ra là đang uy hϊếp.

"Không phải chứ, Đới Thanh cậu vẫn còn nhỏ sao? Đây chỉ là thủ tục bình thường, cậu lại cảm thấy là đang uy hϊếp cậu?" Từ An cười trào phúng nhìn bọn họ, "Tưởng Vĩ, anh cũng coi như là người có thâm niên, sao vẫn không biết dẫn dắt người mới chứ?"

Tưởng Vĩ là tên người đại diện của Đới Thanh, hắn nhìn thấy phần nhật ký này cũng đen mặt, hắn không ngờ Đới Thanh nói uy hϊếp là cái này?

Đới Thanh cũng uất ức mà giải thích nói: "Nhưng, đây cũng là đang quấy rối tôi mà, tôi cũng đã bị thương rồi, bọn họ vẫn không bỏ qua, ngày nào phòng làm việc của bọn họ cũng gửi tin nhắn, tinh thần của tôi đã suy nhược rồi."

"Ồ, là quấy rối cậu à, không phải uy hϊếp hả." Từ An nói: "Vậy cậu phải phân biệt cho rõ ràng, dù sao kẻ tung tin đồn thì chỉ việc mở miệng, người bác bỏ thì mệt gãy chân, được rồi, câu hỏi tiếp theo nào?"

Phóng viên: "Muốn biết có phải Tô Nguyên đẩy Đới Thanh không, nếu là thật thì vì sao lại làm như vậy?"

Tô Nguyên: "Đối với chuyện này, tôi chỉ muốn nói là vu oan giá hoạ, tôi đứng đắn đàng hoàng như vậy, chuyện đẩy Đới Thanh là bịa đặt."

Phóng viên: "Vậy cậu có thể kể tường tận tình huống thật sự của ngày hôm đó không?"

Tô Nguyên: "Vậy tôi sẽ đi thẳng vào chi tiết, lúc đó tôi đang cầm măng bằng cả hai tay để chuẩn bị ra sức nhổ măng lên, nhưng không ngờ dùng lực quá mạnh dẫn tới cả người tôi lăn xuống sườn núi, còn Đới Thanh chỉ ở bên cạnh, đừng nói đến kéo tôi, cậu ta ngay cả chạm cũng chưa chạm tới tôi, càng đừng nói là tôi đẩy cậu ta, đối với những điều cậu ta nói, tôi đều có lưu lại, phỉ báng không phải chuyện nhỏ, tôi chuẩn bị thưa kiện."

Phóng viên bên dưới nghị luận sôi nổi.

"Không ngờ chuyện này lại rối rắm như vậy, rất thú vị, KPI của hôm nay về tay rồi!"

"Có điều chuyện này đều là lời nói của hai bên, cũng không biết nên tin ai?"

"Phải đó, bọn họ đều không có bằng chứng!"

Chóp tai Từ An nghe thấy lời này, cười nói: "Vừa nãy có bạn phóng viên nói chúng tôi không có bằng chứng chứng minh chúng tôi nói là thật? Vậy thì thật ngại quá, chúng tôi quả thật có bằng chứng!"

Đới Thanh nghe vậy cả người đều bị dọa đến ngớ người, nhưng nghĩ một hồi cảm thấy có thể Từ An đang lừa cậu ta, muốn khiến cậu ta vạch trần sự thật, Hoàng Thị đã giúp hắn xử lý video, đem xóa toàn bộ đoạn nhổ măng rồi, khi đó cũng không có nhân viên công tác nhìn thấy tường tận tình hình, bọn họ chắc chắn đang lừa mình.

Nghĩ như vậy, Đới Thanh cũng thả lỏng hơn.

Cửa lớn phòng họp báo được mở ra, Giang Thành lặng lẽ đi vào, phía sau còn có một bà cụ, Đới Thanh nhìn thấy bà cụ ấy thì thoáng chốc đã trố mắt nhìn, hắn không ngờ mình ngàn tính vạn tính, lại bỏ sót nhân chứng duy nhất này!

Tô Nguyên tươi cười dắt bà cụ đi lên đài, khẽ hỏi: "Bà ơi, bà còn nhớ con không?"

Bà cụ cẩn thận nhìn Tô Nguyên, "Nhớ chứ, cậu không phải cậu nhóc lần trước đào măng té ngã sao? Ngã không sao chứ?"

Tô Nguyên tiếp tục hỏi: "Không ạ, nhưng mà người đi cùng với con bị thương còn nặng hơn cả con, bà ơi bà nhìn thử xem có nhận ra không?"

Bà cụ quay lại nhìn sang, "Ểy, đứa nhỏ này bà biết, bà cũng không biết nó làm sao nữa, khi không lấy đá đập vào tay mình, bà muốn khuyên ngăn nó lại, nhưng đứa nhỏ này nhìn thấy bà thì bảo bà cút đi, không lịch sự gì hết."

"Bà! Bà nói bậy! Người này là cậu bỏ tiền mướn đến!" Đới Thanh điên cuồng phản bác: "Tôi không phải thằng đần, sao có thể tự mình đập tay mình!"

"Đới Thanh cậu đừng nói bậy, bà cụ này đã từng xuất hiện trong chương trình đó." Tô Nguyên ra hiệu cho nhân viên công tác chiếu video quay được vào lúc đó.

Trong video quả thật quay được bóng dáng của bà cụ, chứng tỏ nhân chứng này không phải Tô Nguyên bỏ tiền mướn đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.