Có lẽ là mãi nghĩ đến tiệc gia đình, Tô Nguyên đã thức dậy từ sớm, Lục Cẩn vẫn còn đang ngủ ngay bên cạnh, Tô Nguyên trở mình nhìn qua, dùng ngón tay mô tả đường nét gương mặt của anh.
Ngày hôm qua bọn họ thổ lộ với nhau, triệt để ở bên nhau, người đàn ông này thật sự đã thuộc về mình rồi.
"Dậy rồi?" Lục Cẩn bắt lấy cái tay đang càn quấy của Tô Nguyên, cười hỏi: "Em đói chưa, cơ thể có đau không?"
Tô Nguyên: "Đói rồi"
"Được, anh dậy đi làm cơm, em nghỉ thêm chút nữa đi." Lục Cẩn thuộc nhóm hành động, vừa nghe Tô Nguyên nói mình đói đã lập tức rời giường làm cơm cho cậu.
Tô Nguyên vươn vai, "Em đi với anh."
Dứt lời liền đưa tay ra bất động, Lục Cẩn lập tức hiểu rõ liền ôm người lên, sau khi vào phòng tắm hỏi: "Có cần anh giúp em cái này?"
"Không cần!" Mặt Tô Nguyên đỏ bừng, vùng vẫy trong giây lát đã thoát khỏi cái ôm của Lục Cẩn, đẩy người ra.
Lục Cẩn mỉm cười đợi ở bên ngoài, đến khi Tô Nguyên đi đến đẩy cửa ra, anh mới đi vào đánh răng rửa mặt.
"Sáng nay em muốn ăn gì?" Lục Cẩn hỏi: "Trong tủ lạnh vẫn còn mì, bánh bao với sandwich, em chọn một cái đi."
Tô Nguyên nghĩ cũng không thèm nghĩ nói: "Vậy thì mì đi, mì anh nấu vô cùng ngon."
"Ừm, anh cũng cảm thấy anh nấu mì ngon*." Lục Cần nở nụ cười xấu xa, Tô Nguyên lập tức nghe ra ý tứ trong đó, nổi giận đấm vào ngực Lục Cẩn mấy phát.
(*câu này ảnh nói là 我下面好吃, dịch ra theo nghĩa đen tối là bên dưới anh ngon đó cả nhà:))
Sau khi ăn uống no say, Lục Cẩn lại lo lắng giữa hai chân Tô Nguyên sẽ không thoải mái, dù thế nào cũng bắt cậu bôi thuốc, cuối cùng hai người lê lết đến gần chiều mới chịu ra ngoài.
Mặc dù tới nhà họ Lục đã hơn 3 giờ chiều, đã có không ít họ hàng thân thích có mặt, tuy mọi người đều đang tán gẫu trong đại sảnh, nhưng khi nhìn thấy Lục Cẩn thì đều yên lặng rồi chạy đến hỏi han ân cần Lục Cẩn.
"Đây không phải là Tiểu Cẩn sao? Lâu quá không gặp, dạo này con thế nào rồi? Nghe chị nói là bệnh tình của con đã được kiểm soát là thật hả?"
"Chắc chắn là vậy rồi, nhìn xem dạo này khí sắc cũng không giống lúc trước nữa."
"Còn có, dì nhớ Tiểu Cẩn đang làm miếng dán ức chế nano phải không, nghe nói mấy ngày tới đã có thể cho ra mắt rồi hả? Nhớ để lại cho dì cả mấy cái nha."
"Tiểu Cẩn à, không phải dì hai nói con, bây giờ bệnh của con đã kiểm soát được rồi, sau này ra ngoài gặp mặt nhiều chút, đừng lạnh nhạt với mọi người nữa."
Nhìn thấy nhiều người vây quanh Lục Cẩn như vậy, Tô Nguyên lập tức bị chen ra ngoài, cậu không hiểu, Lục Cẩn quanh năm cũng không thể ra ngoài gặp gỡ mọi người, sao lại có được sự tâng bốc của nhiều người như vậy, chắc là do sức quyến rũ của người đàn ông của mình đi.
Lúc này Lục Du ở ngoài đám đông đi tới, nhìn thấy Tô Nguyên sùng bái Lục Cẩn như vậy, nhịn không được nói: "Đó là anh tôi, sinh ra đã được hưởng ánh sáng huy hoàng."
"Ừm, tôi cũng cảm thấy vậy." Tô Nguyên gật đầu, tuy cậu chỉ gặp qua Lục Du một lần, nhưng tốt xấu cũng coi như quen biết, nên bắt đầu trò chuyện với hắn.
"Mặc dù anh tôi không quản lý công ty, nhưng thực ra anh ấy là người chủ chốt của công ty, tất cả sản phẩm trong công ty đều do anh tôi nghiên cứu phát triển, anh ấy là người mà tôi sùng bái nhất, dù mấy người đó có chém gió cỡ nào thì tôi vẫn là em trai mà anh tôi thương yêu nhất!"
Lục Cẩn cười cười đẩy đám người đó ra, "Mọi người cách tôi xa chút được không? Pheromone của tôi vẫn chưa ổn định."
Mọi người vừa nghe thấy lời này liền lập tức tránh ra xa, bọn họ còn chưa quên lúc Lục Cẩn phát bệnh đã phá nhà đâu.
Sau khi đạt được kết quả mình muốn, Lục Cẩn đi tới nắm tay Tô Nguyên, cười nói: "Đây là bà xã của tôi, em ấy là Tô Nguyên, hôm nay đến đây để làm quen với mọi người một chút."
"Tiểu Cẩn!"
Mọi người ngoảnh đầu nhìn thấy hai người đang đứng trên cầu thang, là ba Lục và mẹ Lục.
"Tiểu Cẩn con qua đây, mẹ có chuyện muốn nói với con." Bà Lục gương mặt dịu dàng nói với Lục Cẩn.
Lục Cẩn nắm tay Tô Nguyên, chuẩn bị cùng cậu đi qua nhưng bị bà Lục ngăn lại, "Tô Nguyên, cậu ngồi trong đại sảnh trước đi, Tiểu Cẩn, con một mình qua đây là được rồi."
Tô Nguyên bất đắc dĩ chỉ có thể chủ động buông tay Lục Cẩn, "Anh mau đi đi, em ở đây đợi anh."
"Được rồi, vậy em ở trong đại sảnh phải ngoan ngoãn chờ anh nha." Nói xong, Lục Cẩn đi theo mẹ anh, Tô Nguyên phút chốc lại bị mấy dì mấy cô vây quanh.
Dì cả Lục xông lên trước hỏi: "Cậu là vợ của Tiểu Cẩn à? Hai người kết hôn rồi?"
Tô Nguyên ngại ngùng không biết nói thế nào.
Dì hai Lục nhìn thấy phản ứng này của Tô Nguyên, gương mặt khinh bỉ, "Chắc là người Tiểu Cần tìm đại về chơi đùa đi, bà xem thái độ của mẹ nó, chắc chắn là không vừa ý cậu ta, mấy người cũng đừng qua đó góp vui nữa."
Lời vừa nói ra, không ít người đều tản đi, Tô Nguyên lập tức thở phào một hơi, không ai nói chuyện với cậu ngược lại cậu càng nhàn rỗi, Tô Nguyên đang chuẩn bị chơi điện thoại, một quả bóng nhỏ lăn tới cạnh chân cậu.
"Anh ơi, anh có thể đưa quả bóng cho em không?" Một cậu bé mủm mỉm đang đứng trước mặt Tô Nguyên.
Tô Nguyên vừa thấy đứa nhỏ đã thích, lập tức ném quả bóng qua cho nó, cậu bé lấy được bóng mặt đầy vui vẻ, "Anh ơi có muốn chơi cùng với em không?"
"Được nha, em tên gì?" Tô Nguyên cười hỏi.
"Em tên Lục Bạch, anh gọi em là Bạch Bạch được rồi, em năm nay 5 tuổi rồi, đang học mẫu giáo, người em thích tên là Tiểu Mỹ, chờ khi em lớn sẽ cưới bạn ấy."
"Phụt" Tô Nguyên nhịn không được cười thành tiếng, mình chỉ hỏi tên mà đứa nhỏ này đem hết thông tin nói với cậu luôn, thật là thú vị.
"Đừng cười nữa anh ơi, chúng ta đến sân sau chơi đi, bên đó có sân bóng rổ của em á!" Lục Bạch kéo tay Tô Nguyên, dẫn cậu đến sân bóng rổ của mình.
"Chỗ này là anh Cẩn làm cho em á, nhưng mà ảnh làm cao quá, em ném không vào." Lục Bạch vẻ mặt tủi thân nhìn Tô Nguyên.
Tô Nguyên nghĩ một hồi, ôm Lục Bạch từ phía sau lên, "Mau, ném bóng vào rổ!"
Bản thân ngay lập tức cao hơn khung bóng, Lục Bạch vui vẻ ném bóng vào rổ, "A, em ném vào rồi!!"
"Giỏi quá!" Tô Nguyên cũng vui vẻ xoa xoa đầu Lục Bạch, cậu nghĩ nếu mình cũng có con, liệu có dễ thương như Lục Bạch hay không?
Lục Bạch hưng phấn ôm quả bóng nói: "Anh ơi, chúng ta làm thêm lần nữa đi!"
"Tô Nguyên: "Được"
Một lớn một nhỏ vui vẻ chơi đùa ở sân sau đến quên thời gian, thậm chí còn quên luôn người nào đó bảo mình ngoan ngoãn đợi ở trong đại sảnh.
Lục Cẩn nói chuyện với mẹ anh xong trở về đại sảnh, nhưng không tìm thấy Tô Nguyên, anh lo lắng kéo Lục Du lại hỏi: "Tô Nguyên đâu?"
Lục Du lơ đãng nói: "Không phải đang ngồi trên sofa sao?"
Nhưng khi Lục Du quay lại nhìn mới phát hiện, người đã không thấy đâu, Lục Cẩn tức đến suýt chút nữa đấm Lục Du một phát ngay tại chỗ này, "Anh bảo mày trông chừng em ấy, mày trông như vậy sao!"
"Anh, anh cũng đừng lo quá, người không biến mất đâu." Lục Du vò vò sau đầu, "Em nhớ cậu ấy vừa mới nói chuyện với Bạch Bạch, chắc là đi chơi với Bạch Bạch rồi đó."
Bạch Bạch? Lục Cẩn suy nghĩ trong giây lát, lập tức chạy ra sân sau, anh biết Lục Bạch thích chơi ở sân sau, không ngoài ý muốn nhất định có thể tìm thấy Tô Nguyên ở đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]