Chương trước
Chương sau
Editor: Lạc Y Y

"Giang Thành, cậu cút về chăm sóc cho vợ con của cậu đi, đừng đến đây làm phiền tôi nữa, ghê tởm tôi." Từ An kiên quyết từ chối Giang Thành, anh không thể chấp nhận người mình yêu ở bên cạnh người khác đến nỗi có luôn cả con.

"Vợ con? Vợ con gì? Tiểu An, anh đang nói gì vậy chứ?" Giang Thành sốt ruột đập cửa.

Từ An: "Trình Nguyên mang thai rồi, đứa nhỏ là con cậu, cậu đừng nói không biết với tôi, cậu đồng ý đưa cậu ta đi không phải vì lý do này sao? Giang Thành, nếu cậu là một thằng đàn ông thì nên chịu trách nhiệm."

"Không thể nào" Giang Thành lập tức phản bác: "Tiểu An, mặc dù Trình Nguyên sống ở nhà tôi nhưng tôi tuyệt đối chưa từng chạm vào cậu ta, anh mở cửa đi, chúng ta nói cho rõ ràng, tôi không muốn chúng ta chia tay vì sự hiểu lầm này, Tiểu An, anh mở cửa đi mà."





Từ An do dự một lúc đã mở cửa ra, Giang Thành liền lách đi vào, sợ rằng Từ An lại đổi ý.

Hai người ngồi trên sô pha, Giang Thành nhanh chóng giải thích: "Thật ra Trình Nguyên là Omega của anh trai tôi, ba người chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, có điều tôi giải thích trước, trước đây tôi thường chơi cùng với Trình Nguyên nên mới nghĩ mình thích cậu ta, bây giờ tôi thật sự không thích cậu ta nữa, tôi chỉ thích anh thôi."

"Được rồi, đừng nhiều lời nữa." Từ An cắt ngang lời nói lảng tránh của Giang Thành, "Sao tôi không biết cậu còn có anh trai thế, cậu nói mau!"

"Được được được, anh đừng gấp, tôi nói tiếp." Giang Thành ấm ức mà nói tiếp: "Lúc đó do anh trai tôi nhập ngũ nên mọi danh tính đều bị xóa hết. Khi ấy, anh tôi vừa nhập ngũ đã lập công trở về rồi xác định quan hệ với Trình Nguyên, nhưng ba tháng trước anh ấy gặp nạn chỉ mang quân hàm về, xét theo tâm thế hằn học của nước thù địch, anh tôi lo cho sự an toàn của Trình Nguyên nên nhờ tôi cho cậu ta sống ở nhà tôi."



Từ An sững người, thảo nào ba tháng trước Giang Thành kì lạ như vậy, thì ra đã xảy ra chuyện lớn như thế, anh lại chẳng hay biết gì, "Cho nên anh cậu ba tháng trước đã..."

"Ừm" Giang Thành miễn cưỡng cười cười: "Anh cũng đừng lo lắng quá, hiện giờ vẫn chưa tìm thấy xác, tôi tin anh ấy sẽ không sao."

Từ An nhìn hai mắt Giang Thành đã đỏ lên, anh đau lòng muốn ôm lấy hắn nhưng trong nháy mắt vừa vươn tay ta Từ An lập tức phản ứng lại, "Vậy thì đứa nhỏ trong bụng của Trình Nguyên rốt cuộc là sao? Cậu nói thật à? Không gạt tôi chứ? Vì sao trước đây không nói cho tôi biết?"

"Con của cậu ta làm sao tôi biết được chứ, cậu ta là người của anh trai tôi, tôi cũng đã có anh rồi, sao có thể chạm vào cậu ta." Giang Thành lập tức giải thích: "Không nói chuyện này cho anh biết là vì anh tôi không cho tôi tiết lộ thân phận của Trình Nguyên, sợ gặp phiền phức, tôi cũng hứa với anh ấy sẽ đối xử tử tế với Trình Nguyên."



"Giang Thành, cậu là thằng ngốc!"

Giang Thành ủy khuất cúi thấp đầu, "Tiểu An, anh mắng tôi, tôi buồn rồi!"

"Chuyện này thì có gì mà cậu giấu tôi chứ, cậu sớm nói ra không phải đã có thể giải thích rõ ràng rồi sao! Phải làm cho quan hệ của chúng ta khó coi tới vậy!" Từ An trút hết xong, bình tĩnh lại nói: "Nhưng Trình Nguyên kia rõ ràng thích cậu, vậy còn anh cậu thì làm sao, còn đứa nhỏ, mối quan hệ của hai người hiện rất rối rắm, đầu tôi sắp nổ luôn rồi, cậu về trước đi, xử lý xong Trình Nguyên với con của cậu ta đã."

"Tiểu An, giờ đã tối lắm rồi, tôi ngày mai hẳn về xử lý có được không?" Giang Thành kéo tay Từ An làm nũng.

Từ An cũng không nỡ đuổi hắn đi nên đã để hắn ngủ trên sô pha, còn anh về phòng khóa cửa lại.

....

Sau khi tận hưởng kỳ nghỉ một ngày, Tô Nguyên lại bắt đầu quay chương trình. Lần này chỉ còn lại mười thực tập sinh và cuối cùng chỉ có năm người trong số họ nhận được tài nguyên. Đó vừa là nỗi dằn vặt vừa là sự giải thoát cho mọi người, dù sao cuộc thi lần này cuối cùng đã đến giai đoạn cuối.
Vương Khải nở nụ cười bước đến trước mặt mọi người, đọc tên mấy nhà tài trợ như mọi khi rồi bắt đầu vô chủ đề chính, "Như mọi người đã biết, đây là vòng thi đấu cuối cùng của chúng ta, mà vòng thi này là thi cá nhân, mọi người có thể tự do lựa chọn sân khấu biểu diễn cho mình. Cuối cùng, chúng tôi bình chọn thông qua phát sóng trực tiếp, đến màn biểu diễn cuối cùng kết thúc mới hết thời gian bình chọn."

Triệu Lê Lê nói với mọi người một cách thoải mái: "Mọi người cũng đừng căng thẳng, không cần quan tâm đến vòng thi này, hãy coi nó như sân khấu của bản thân mình mà tận hưởng nó."

"Thời gian diễn ra trận chung kết là ba ngày sau, các thực tập sinh hãy tăng tốc độ chuẩn bị."

"Được!"

Mọi người ngay lập tức không dám lãng phí thời gian, tức tốc giải tán đến phòng huấn luyện của bản thân, chuẩn bị cho sân khấu của mình vào ba ngày sau.
Liễu Cam mặt mày ủ rủ kéo tay Tô Nguyên, "Ài, tôi vẫn thích sân khấu mà mọi người lập thành một nhóm cùng nhau, không thích biễu diễn một mình chút nào."

"Ai mà không vậy chứ." Tô Nguyên sờ đầu Liễu Cam, cười nói: "Tôi không được Tiểu Cam tập nhảy cho nữa, làm sao bây giờ đây."

"Cậu đừng ghẹo tôi nữa, kỹ năng nhảy của tôi cũng ngang ngửa cậu thôi." Liễu Cam hất tay Tô Nguyên rồi thè lưỡi với cậu, "Lần này tôi phải nghiêm túc rồi, tôi nhất định sẽ debut trong top 5!"

"Ừ ừm, chắc chắn được mà!" Lương Nhâm Thần hùa theo.

Tô Nguyên: "Được thôi! Vậy thì chúng ta hãy thi nào, mà debut trong top 5 thì có là gì, chúng ta thi giành top 1 đi."

Liễu Cam ngay tức khắc khơi dậy tinh thần chiến đấu, cũng không quan tâm Tô Nguyên vẫn luôn đứng nhất, liền nói: "Được á, bốn người chúng ta thi đi! Tên của ai xếp cuối sẽ gọi chúng ta một tiếng ba!"
Tô Nguyên gật đầu, "Được, Tiểu Cam, cậu chuẩn bị kỹ nha, tôi chờ cậu đấy nhé!"

Vừa cá cược xong, mọi người đã tràn đầy năng lượng và bắt đầu trở về để chuẩn bị cho sân khấu.

Tô Nguyên đã sớm chuẩn bị xong, cậu muốn tạo ra sự đổi mới cho ca khúc của mình, chuyển sang phong cách nhẹ nhàng, lần này giai điệu sẽ mạnh mẽ hơn.

Thời gian ba ngày thoáng cái đã trôi qua.

Phòng chờ

Liễu Cam đã đi vệ sinh không biết bao nhiêu lần.

Lương Nhâm Thần lập tức nhận ra sự căng thẳng của Liễu Cam, định động viên cậu: "Cậu đừng căng thẳng"

"Tôi! Tôi nào có căng thẳng!" Liễu Cam đỏ mặt nói: "Tôi cũng đâu phải chưa từng lên sân khấu, không hề căng thẳng, tôi đang đợi mấy cậu gọi tôi một tiếng ba đó!"

Tô Nguyên lắc đầu cười cười nói: "Chậc chậc, cái này gọi là chết đến nơi mà còn cứng miệng nè."
"Ây da, Tiểu Nguyên, cậu đừng chọc cậu ấy nữa, cậu nhìn cậu ấy căng thẳng đây kìa." Đoàn Gia cũng thấy thương cho dáng vẻ căng thẳng của Liễu Cam, lo lắng cậu xảy sự cố trên sân khấu.

"Được thôi, không chọc nữa, cậu cũng đừng uống nước mãi thế." Tô Nguyên không có Lục Cẩn ở bên cạnh, thật sự rất buồn chán nên muốn chọc cho Liễu Cam vui.

Máy quay đang chuyển động, Tô Nguyên đột nhiên phát hiện bên dưới sân khấu có không ít fan đang cầm đồ tiếp ứng cho mình, trong đó còn có một người trông rất đẹp trai, người đó không chỉ đẹp mà trông rất giống với Alpha của cậu.

Tuy người đó đang đeo khẩu trang, nhưng Tô Nguyên dám khẳng định người đó chính là Lục Cẩn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.