Chương trước
Chương sau
Editor: Lạc Y Y



"Cậu nói lời này trước mặt Từ ca sao?" Tô Nguyên hơi kinh ngạc hỏi, cậu biết Giang Thành lớn gan nhưng cũng không ngờ rằng lớn gan đến mức độ này.

Giang Thành gật đầu, Tô Nguyên cạn lời nói: "Đúng là đáng đời cậu, bị đá cũng không oan uổng gì."

"Ai da Tiểu Nguyên, lời này của cậu không đúng rồi. Omega tốt mà, vừa hiểu chuyện vừa biết cách quan tâm, hơn nữa còn có pheromone dễ ngửi." Vừa nói Giang Thành vừa ngửi không khí, dường như có thể ngửi được mùi pheromone ngay tại đây.

Tô Nguyên cười khẩy nói: "Vậy cậu đi tìm Omega là được rồi, sao còn quấn lấy Từ ca nữa."

"Đó là vì tôi yêu Tiểu An vượt qua cả pheromone!" Giang Thành nói với vẻ tự hào: "Tôi thích anh ấy thì quan tâm gì tới anh ấy là Omega hay Beta nữa, tôi chỉ muốn một mình anh ấy thôi."





"Này này này, cậu nói với tôi mấy lời này cũng vô dụng, cậu đi nói với Từ ca ấy, lỡ đâu anh ấy tin lời quỷ ma của cậu rồi tha thứ cho cậu cũng nên." Tô Nguyên lập tức cắt ngang tuyên ngôn về tình yêu của Giang Thành.

Giang Thành cúi đầu, giọng nói nhỏ lại, giống như là đã xấu hổ, "Đó không phải là lý do tôi không thể nói ra trước mặt Tiểu An sao?"

"Haha." Tô Nguyên nói: "Từ ca đã rất tốt với cậu rồi, nhưng cậu lại chẳng hề để tâm đến, còn luôn miệng nói Omega tốt trước mặt anh ấy. Cậu như vậy không phải là chọc vào trái tim anh ấy sao? Ban đầu anh ấy vì cậu mà điên cuồng uống thử các loại thuốc chắc cậu chưa quên nhỉ, ảnh từng điên như vậy, cũng chính vì cậu khiến anh ấy trưởng thành hơn, bây giờ Từ ca cũng không muốn so đo chuyện cũ, chỉ cần cậu bảo Trình Nguyên rời đi, mọi vấn đề đều được giải quyết."



"Không được, Trình Nguyên không thể đi." Giang Thành lập tức cự tuyệt.

Tô Nguyên nghe như vậy lập tức nổi nóng, "Hắn không thể đi, vậy cậu đừng mong Từ ca sẽ tha thứ cho cậu. Giang Thành cậu được lắm, nhất quyết phải một chân đạp hai thuyền mới chịu sao?"

"Không phải như vậy đâu." Giang Thành giải thích: "Tôi với Trình Nguyên vốn không có gì với nhau, chỉ vì một số chuyện mà anh ta phải sống ở nhà tôi. Tô Nguyên, hai đứa mình quen biết nhau nhiều năm cậu cũng hiểu tôi mà, sao tôi có thể có quan hệ với người khác ngoài Tiểu An được chứ."

Tô Nguyên quen biết Giang Thành lâu như vậy, cũng biết cách làm người của hắn, quả thực sẽ không làm chuyện như vậy, "Vậy cậu đi giải thích với Từ ca đi, nói với ảnh Trình Nguyên rốt cuộc vì chuyện gì mới phải ở lại nhà cậu."



Giang Thành lắc đầu, "Tôi đã hứa với Trình Nguyên không được nói cho người khác biểt."

"Giang Thành, cá với gấu không thể đồng thời có được." Tô Nguyên nói với Giang Thành với vẻ nghiêm túc: "Thái độ hiện tại của cậu đã chứng tỏ rằng giữa Từ ca và Trình Nguyên, cậu đã lựa chọn cậu ta, nếu đã như vậy, tôi khuyên cậu vẫn là buông tha cho Từ ca đi, anh ấy thật sự đã quá mệt mỏi rồi."

Giang Thành trầm mặc không nói, chỉ cấm đầu uống rượu.

Tô Nguyên vẻn vẹn chỉ ăn được hai miếng thịt, Giang Thành đã im lặng giải quyết hết hai chai rượu, cả người choáng váng và đang lẩm bẩm gì đó, Tô Nguyên lo hắn xảy ra chuyện, dù sao đây cũng là bữa tiệc đấu vòng loại của mọi người, nếu bị người ta quay chụp được những hành động không được tốt của Giang Thành, chắc chắn rằng đêm nay sẽ lên hot search gì đó, nên đã liên lạc với Từ An ngay lập tức.
Từ An nhìn điện thoại do dự một hồi, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm mà đi tới.

Giang Thành nhìn thấy Từ An đến, lập tức ngồi dậy bổ nhào vào người anh, cũng may Từ An là Beta, bình thường cũng hay tập luyện mới không bị ngã nhào.

"Tiểu An, Tiểu An" Giang Thành nói không ngừng: "Tôi nhớ anh lắm, anh đừng đi, đừng rời xa tôi."

"Tiểu Nguyên, em kết thúc xong thì tự mình về trước đi, anh đưa cậu ta về."

"Được, Từ ca, hai người đi cẩn thận, đừng để paparazzi chụp được."

Tuy Từ An từng là người đại diện của Giang Thành, nhưng cũng không tránh khỏi bị mấy paparazzi kia viết lung tung.

Từ An là một người khá cẩn thận, anh đã đi đường tắt nhưng trên đường về nhà anh đã chần chừ, anh không biết phải làm gì với con sâu rượu cứ lẩm bẩm trên xe.

"Chậc" Từ An không muốn đưa hắn về nhà mình, nhưng anh cũng không muốn đến nhà hắn, không muốn nhìn thấy cái người mà anh ghét cay ghét đắng kia, nhưng Giang Thành là người của công chúng, anh lại không thể đưa hắn đến khách sạn, nhất thời Từ An cảm thấy rất phiền, trực tiếp duỗi chân đá văng Giang Thành, "Đúng là phiền phức."
Cuối cùng không còn cách nào, Từ An đành phải đưa hắn về nhà mình.

Tuy nói sức của Từ An không nhỏ, nhưng khiêng một con sâu rượu như vậy vẫn là quá sức với anh, Từ An không khách khí trực tiếp ném người lên trên sofa.

"Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám nôn ở nhà tôi thì tôi sẽ tẩn chết cậu!"

Nói lời cay nghiệt xong, Từ An đã vào phòng tắm tắm rửa, trời cũng đã không còn sớm nữa, anh cũng mệt rồi, chỉ muốn lên giường nghỉ ngơi sớm một chút.

Từ An tắm xong nhìn thấy Giang Thành vẫn nằm như vậy, dường như hơi mềm lòng, anh về phòng lấy cái chăn dự phòng ném lên người Giang Thành.

Đợi căn nhà đã yên tĩnh trở lại, Giang Thành mới chậm rì rì mở mắt ra, đôi mắt sáng đó vẫn còn chút men say.

Hắn đang đánh cược, cược mình uống say rồi liệu Tiểu An có đến quan tâm hắn, đưa hắn về nhà hay không, bây giờ xem ra, hắn đã cược đúng rồi, trong lòng Tiểu An vẫn còn có hắn.
Giang Thành lén lút đứng dậy, đi đến bên giường của Từ An, nhẹ tay nhẹ chân chui vào trong, chỉ là lúc này Từ An đã quá mệt, vốn không nhận ra có người nửa đêm leo lên giường anh.

Ngày hôm sau Từ An đã cảm thấy mặt mình hơi ngứa, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt bự tổ chảng của Giang Thành, có lẽ là vừa tỉnh ngủ nên còn chưa phản ứng kịp, Từ An cảm thấy bọn họ lại quay về khoảng thời gian yêu đương cuồng nhiệt của trước đây.

Mỗi buổi sáng thức dậy anh đều nhìn thấy gương mặt của Giang Thành, sau đó thoả mãn mà lén hôn lên bờ môi của hắn, cuối cùng lại lay tỉnh Giang Thành, nhưng bây giờ cái gì cũng không có.

Trong lúc Từ An hồi tưởng quá khứ, Giang Thành mở mắt ngay tức khắc hôn Từ An một cái, sau đó cười nói: "Chào buổi sáng, Tiểu An"

Âm thanh này tức khắc kéo hồn Từ An trở lại, anh cau mày, không hề khách khí mà đạp Giang Thành xuống giường, "Ai cho cậu ngủ trên giường của tôi, giờ cậu đã tỉnh thì có thể cút rồi."
"Tiểu An" Giang Thành bị đau, xoa xoa eo mình, vô cùng tủi thân nói: "Sao anh vừa sáng sớm đã nổi nóng như vậy, anh coi, chỗ này bị ngã bầm rồi."

Từ An ngó nhìn, quả thực đã bầm một mảng lớn, thoáng chốc có hơi đau lòng, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, vẻ mặt của Từ An đã trở về dáng vẻ lạnh nhạt, "Đó cũng là do cậu đáng đời, Giang Thành, chúng ta đã chia tay rồi, cậu đừng có mặt dày mày dạn mà quấn lấy tôi nữa. Tôi từng nói vấn đề giữa chúng ta chỉ có một, cậu không giải quyết được thì vĩnh viễn cũng không thể làm hòa."

Giang Thành: "Tiểu An, rõ ràng anh vẫn còn yêu tôi, vì sao không thể bỏ qua chuyện này."

Từ An: "Bởi vì tôi là Beta, chỉ thích tính toán chi li, cậu không thích thì có thể đừng đến làm phiền tôi."

Giang Thành trầm mặc một lúc rồi nói: "Thế thì có phải tôi để Trình Nguyên đi rồi, anh sẽ chịu quay lại không?"
"Đúng vậy, nhưng chắc chắn cậu sẽ..." Không làm được.

"Được, tôi hứa với anh."

"Cậu?" Từ An bị đáp án của Giang Thành làm cho choáng váng, anh không ngờ Giang Thành thật sự hứa với anh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.