Chương trước
Chương sau
Editor: Lạc Y Y

Ngay lúc Tô Nguyên đang suy nghĩ vẩn vơ, Lục Cẩn đã rửa xong chén đũa, đi đến phòng tắm vặn nước nóng.

"Tiểu Nguyên Bảo" Lục Cẩn đi tới, nhẹ nhàng bế Tô Nguyên lên, nhìn vẻ mặt xấu hổ của cậu, nhịn không được chọc ghẹo nói: "Lát nữa em tự tắm không tiện lắm, hay là tôi vào đó tắm chung với em nha."

"Không được!" Tô Nguyên lập tức cự tuyệt, tắm chung là cái quái gì! Cái này có thể viết ra được sao!

"Tôi chỉ là bị sưng chân thôi, tắm rửa vẫn được mà, anh ở bên ngoài đợi tôi là được rồi, tôi tắm xong rồi sẽ gọi anh."

"Được" Lục Cẩn để cậu lên cái ghế đã chuẩn bị từ trước, đưa tay cởi đồ cậu xuống, mặc dù Tô Nguyên rất ngại, nhưng dù sao chân đã bị thương, chỉ có thể nhờ Lục Cẩn giúp đỡ.

Do là Tô Nguyên phối hợp, Lục Cẩn chẳng tốn nhiều sức đã cởi sạch cho cậu, tiếp đó cho người vào trong bồn tắm, trước khi ra cửa còn lộ ra nụ cười đen tối, nói một câu: "Cậu nhỏ thật dễ thương nha ~"





Tô Nguyên nhìn theo tầm mắt của Lục Cẩn, lập tức hiểu ra anh đang nhìn cái gì, xấu hổ lấy tay che lại, "Nhìn gì mà nhìn, anh ra ngoài cho tôi!"

"Được được được, tôi ra ngoài đây, nửa tiếng sau tôi quay lại" Lục Cẩn cười cười đi ra ngoài, dù sao anh còn phải đi giải quyết anh bạn nhỏ nhô lên của mình.

Tô Nguyên nằm trên thành bồn tắm, hưởng thụ cảm giác dễ chịu do nước nóng mang lại, "Lục Cẩn cái tên lưu manh thối tha này!"

Mặc dù có chút thẹn quá hoá giận, nhưng Tô Nguyên rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhớ lại một chút về Triệu Tân Dương. Tuy không biết tình huống trong nhà hắn, nhưng thông qua sự giải thích của anh Từ, người này không dễ đối phó như Nguyễn Văn.

Uầy, là phúc không phải họa, là họa ắt không tránh khỏi, đến lúc đó mình đề phòng một chút là được rồi.



"Tiểu Nguyên Bảo, em xong chưa?"

Lục Cẩn cũng rất đúng giờ, nói nửa tiếng là đúng nửa tiếng, Tô Nguyên nghe thấy tiếng gõ cửa của anh, vội vội vàng vàng muốn bò ra ngoài, nhưng chân bị thương không thể dùng, chỉ có thể dùng tay che đi địa phận quan trọng, thẹn thùng nói: "Tôi... tôi xong rồi... anh vào đi."

Lục Cẩn đi vào, nhẹ nhàng bế Tô Nguyên ra, lau khô người, mặc đồ ngủ lên cho cậu xong rồi bế người trở lại giường, ga giường mới tinh có hơi lạnh lẽo, lúc Tô Nguyên nằm lên vẫn không khỏi run lên.

"Hôm nay có hơi lạnh, em cũng cần người chăm sóc, tối nay anh ngủ lại đây có được không?" Lục Cẩn cúi đầu hỏi, Tô Nguyên lúc này mới nhớ ra mình đã về nhà của Lục Cẩn cùng với anh, hai người trước kia vẫn luôn phân ra ngủ riêng, vừa nghĩ tới không ngủ cùng Lục Cẩn cũng có chút không quen.



Chẳng qua chính mình mở lời bảo Lục Cẩn ở lại cũng rất kỳ, quan hệ giữa hai người bọn họ từ khi nào đã có thể ngủ cùng nhau rồi? Trước kia bởi vì tổ chương trình chỉ chuẩn bị một chiếc giường, vậy giờ thì sao? Bởi vì chân mình bị thương? Hình như cũng đúng, chân mình thật sự bị thương hành động không tiện mới để Lục Cẩn ở lại, có gì kỳ lạ đâu!

Sau khi nghĩ thông, Tô Nguyên nằm dí trong chăn nói: "Anh muốn ngủ ở đây thì ngủ đi."

Nghe thấy lời này, Lục Cẩn bất ngờ hôn lên trán Tô Nguyên, "Vậy tôi đi tắm trước, đợi lát nữa sẽ qua đây, hôm nay phát sóng lần công diễn đầu tiên của , tôi với em cùng nhau xem."

....

Từ An nhìn Giang Thành đang ngồi ở trong nhà mình, vẻ mặt bực bội hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì! Tôi thật sự không nhớ cậu là một thứ chó má như vậy nhỉ?"
"Gâu gâu gâu!" Giang Thành cũng không cần mặt mũi kêu tiếng chó ở trước mặt Từ An, "Tôi chính là chó, tôi muốn làm con chó của anh, Tiểu An An của tôi, anh làm hòa với tôi đi mờ ~"

"Chó của tôi?" Từ An giống như nghe thấy điều gì đó rất buồn cười, không khỏi cười lạnh, "Giang Thành cậu ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa sao?"

"Tôi chỉ cần anh" Giang Thành đột nhiên thu lại nụ cười, gương mặt nghiêm túc nói: "Tiểu An, tôi không thể rời xa anh, anh cũng đừng rời xa tôi có được không?"

"Được thôi, có thể đấy."

Trong mắt Giang Thành tức khắc có ánh sáng.

"Chỉ cần cậu đuổi Trình Nguyên ra ngoài, thề rằng không gặp lại cậu ta nữa, mãi mãi đoạn tuyệt qua lại với cậu ta thì tôi sẽ làm hòa với cậu, sao nào Giang Thành, cậu làm được không?"

"Tiểu An, anh rõ ràng biết tôi không thể làm vậy, vì sao anh cứ gây khó dễ về vấn đề này vậy chứ?" Giang Thành đau khổ vùi đầu.
"Hơ" Từ An xoa xoa mắt mình, "Tôi chỉ có yêu cầu này, nếu cậu không làm được thì đừng đến tìm tôi. Cậu quen biết tôi lâu vậy rồi, chắc hẳn cũng biết tôi là người thế nào phải không, được rồi, sắc trời cũng không còn sớm nữa, cậu đi đi."

Giang Thành không ngờ Từ An sẽ đuổi hắn đi, khó chịu đến nổi không thể nặn ra một nụ cười. Lúc hắn đứng dậy rời đi, lẳng lặng nói một câu: "Tiểu An, nếu như anh là một Omega thì tốt rồi."

Từ An nghe thấy lời này, nháy mắt bùng nổ, trực tiếp túm lấy áo của Giang Thành đẩy người ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại.

Cuối cùng anh dựa vào cửa chầm chậm trượt ngồi xuống.

"Nếu như tôi là Omega thì tốt rồi, nhưng tôi không phải, tôi trước sau không phải đấy!" Từ An suy sụp mắng chửi: "Vậy thì sao, thế nên đó là lý do tôi không so được với Trình Nguyên kia sao, chính bởi vì tôi không phải là Omega."
Từ An nhớ lại lần đầu tiên Trình Nguyên tìm đến cửa, khi nhìn thấy anh câu đầu tiên thốt ra là: "Cậu không phải là Omega à, cậu cũng không có pheromone, cậu nghĩ cậu có thể sống cùng Giang Thành cả đời sao?"

Khi ấy cũng là lần đầu tiên Từ An gặp mặt Trình Nguyên, anh không hề chuẩn bị gì, vừa nhìn thấy Trình Nguyên một cái thì anh đã thua rồi, bởi vì anh nhận ra mình vậy mà giống với Trình Nguyên đến thế, ngoại trừ pheromone ra thì vẻ bề ngoài có thể nói là giống đến tám phần.

Trình Nguyên nhìn thoáng qua nét mặt của Từ An thì đã biết anh đang nghĩ gì, "Cậu nhận ra rồi chứ, trông cậu rất giống tôi, à đúng rồi, có thể cậu vẫn chưa biết gì về tôi. Tôi ấy à, chính là đối tượng yêu thầm của Giang Thành, khi còn đi học cậu ta vẫn luôn yêu thầm tôi, có điều là khi ấy cậu ta là một thằng nhóc nghèo, nên tôi không đáp lại tình cảm của cậu ta, chẳng qua tôi cũng không ngờ rằng, chấp niệm của cậu ta lại sâu nặng đến thế, vậy mà còn học cách tìm thế thân."
"Nhưng mà cậu là Beta, đời này của cậu không thể bị Giang Thành đánh dấu, mỗi lần cậu ta tới thời kỳ nhạy cảm, cậu đều không thể giúp cậu ta vượt qua, đúng không?"

Từ An mím chặt môi không nói chuyện, có lẽ, anh vốn không biết nói gì, dù sao Trình Nguyên nói rất đúng, anh sẽ không bị đánh dấu, cũng không thể giúp hắn vượt qua thời kỳ nhạy cảm, thậm chí ngay cả xác suất có con cũng vô cùng nhỏ nhoi.

"Nhưng mà mùi hương trên người cậu cũng rất dễ ngửi, làm tôi có một loại cảm giác rất quen thuộc, đó là nước hoa do cậu tự mình chọn sao?"

Từ An không biết Trình Nguyên tại sao phải nói đến mùi nước hoa, mùi hương này là anh tự mình nhờ người đặc biệt điều chế ra chỉ vì Giang Thành thuận miệng nói một câu thích.

Nhưng khi Trình Nguyên tháo vòng ức chế của cậu ta ra, khi pheromone của hắn lan tỏa thì Từ An đã hiểu rõ.
Anh thấy mình là một người vô cùng nực cười, khi không tự biến mình thành vật thay thế cho kẻ khác, cuối cùng còn bị chính chủ vạch trần.

"Được rồi, tôi nên về thôi, Giang Thành về nhà không thấy tôi sẽ sốt ruột lắm." Trình Nguyên đeo lại vòng ức chế, nhìn Từ An mỉm cười nói: "Tin rằng cậu Từ có thể xử lý ổn thỏa mối quan hệ giữa hai người, dù sao tôi không hy vọng một ngày nào đó tôi kết hôn rồi, vẫn còn tiểu tam tiểu tứ gì đó tìm đến cửa."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.