Xe hơi dừng lại, giám đốc chuyên phụ trách khách VIP của cửa hàng vội vàng cúi người, mở cửa xe giúp Thẩm Thời Kiêu, rất nhiệt tình đi theo hai bên. Với chiếc thẻ ngân hàng trong túi, Hạ Trĩ choáng váng. Đưa cho cậu cái thẻ này? Không sợ cậu ôm tiền bỏ trốn hả? Trên đỉnh của trung tâm thương mại, chiếc đèn treo lộng lẫy lóe lên làm Hạ Trĩ không xác định được phương hướng. Cậu bước theo sau Thẩm Thời Kiêu, im lặng hơn nhiều so với trước kia. Thẩm Thời Kiêu hỏi: "Không thoải mái sao?" Hạ Trĩ nghiêm túc lắc đầu: "Không, chỉ là túi áo tôi đang phải chịu một sức nặng mà nó căn bản không chịu nổi." Thẩm Thời Kiêu: "Vậy lấy nó đi nhé?" Hạ Trĩ che túi: "Người làm nên chuyện lớn, nhất định phải chịu đau nhức xương khớp!" Trọng lượng cực nặng này, vẫn nên để một mình cậu gánh vác! Thẩm Thời Kiêu là khách hàng lớn ở chỗ này, VIP cấp bậc kim cương đen (1). Những thương hiệu lớn giới hạn đều sẽ ưu tiên cung cấp cho hắn. Dựa vào ghế sofa mềm mại, Hạ Trĩ cầm một ly trà sữa nóng hổi, khẽ thở dài. (1) Cấp bậc kim cương đen: thật ra đoạn này mình tìm không ra nghĩa. Nhưng có một trò chơi có cái kim cương đen này, được đặt riêng cho người chơi VIP, kiểu có nhiều đặc quyền nhất trong game. Mình nghĩ ý tác giả tương tự thế. Haiz, sảng khoái ghê. "Cùng đi chọn áo sơmi nào." Thẩm Thời Kiêu thấy cậu uống gần hết thì đi theo nhân viên bán hàng tới trước chỗ trang phục nam của mùa. Hạ Trĩ nghiêm túc nhìn, chỉ vào vài kiểu ưa thích rồi hỏi: "Anh cảm thấy mấy cái này thế nào?" Thẩm Thời Kiêu: "Cũng được, lấy xuống giúp tôi. Tôi đi thử." Nhân viên bán hàng mỉm cười lễ phép, mang theo vài chiếc áo sơmi, dẫn Thẩm Thời Kiêu đi về phía phòng thay đồ. Thấy Hạ Trĩ không có ý cử động, Thẩm Thời Kiêu quay đầu lại hỏi: "Em mua áo sơmi cho tôi, không định nhìn xem có hợp hay không hả?" Hạ Trĩ gật đầu, vội vàng đi theo. Nhưng tới phòng thử đồ rồi, Hạ Trĩ mới hiểu được "nhìn xem" của Thẩm Thời Kiêu có ý gì. Hoá ra không phải xem ở bên ngoài, mà là xem trong phòng thử đồ! Đối mặt với nụ cười điềm tĩnh của nhân viên bán hàng, Hạ Trĩ vùi đầu, đi vào phòng thử đồ với Thẩm Thời Kiêu. Đóng cửa lại, cậu cảm thấy kì kì. Không gian bên trong không nhỏ, chứa hai người cũng vẫn còn rộng. Hạ Trĩ nhỏ giọng nói thầm: "Tôi có thể chờ bên ngoài không?" Thẩm Thời Kiêu thong thả ung dung cởi bỏ cúc tây trang, "Tổng cộng năm bộ. Cứ đi ra đi vào cho em xem thì rất phiền." Hạ Trĩ nhất thời cứng họng, vậy tự anh thấy vừa ý không phải là được rồi hả! Thật ra đâu có cần tôi thích huhu. Nhìn theo từng cúc áo sơmi bị cởi bỏ, cơ bụng ở bên trong như ẩn như hiện. Ánh mắt Hạ Trĩ có chút phiêu diêu. Cậu giả vờ vô ý xoay người, đưa lưng về phía Thẩm Thời Kiêu. Cái người này rốt cuộc muốn làm gì vậy! Cố ý khoe cơ bụng với cậu hả? Không giống ai hết vậy! Nhưng khi cậu vừa chửi vừa ngẩng đầu lên, cả người đột nhiên choáng váng. U là trời! Cậu quên mất đối diện chính là gương! Cơ bụng chắc chắn và đường nhân ngư tuyệt vời của Thẩm Thời Kiêu đối diện với cặp mắt của Hạ Trĩ. Cậu che giấu sự kinh ngạc trong đôi mắt, nuốt nước bọt. Vẫn rất đẹp. Trong gương, Thẩm Thời Kiêu rất bình tĩnh. Sau khi thay cái thứ nhất xong thì hắn hỏi: "Thế nào?" Hạ Trĩ cố tình quay đầu đi, đáp: "Rất đẹp." Thử liên tục bốn năm bộ, trong đó có hai bộ bọn họ rất vừa ý. Thẩm Thời Kiêu chậm chạp cài hết cúc áo, thấp giọng hỏi: "Hình như em rất thích kiểu này?" Hạ Trĩ: "Ừm." Thẩm Thời Kiêu: "Vậy em cũng mua một bộ đi, tôi nói người bán hàng đi lấy." Hạ Trĩ: Được lắm, quả nhiên là anh ta muốn so cơ bụng với tui! Xốc vạt áo và cuộn nhẹ áo len lên, cậu nhỏ giọng lầm bầm: Của tui cũng không tồi. Rất nhanh, Thẩm Thời Kiêu lấy ra một chiếc sơ mi trắng cùng kiểu, sau khi đi vào thì đưa cho cậu: "Thử xem." Sau đó hắn đứng sang một bên, không có ý định rời đi. Hạ Trĩ ngơ ngác cởi quần áo. Thông qua gương, cậu len lén nhìn chằm chằm Thẩm Thời Kiêu ở phía sau. Tuy rằng dáng người của cậu khá mảnh khảnh, nhưng cũng không bỏ bê rèn luyện. Lúc đi du học thường xuyên chơi ở trung tâm đấu kiếm cùng bạn bè, cơ bụng thon gọn, cân đối. Khi thay quần áo, hai chiếc xương cánh bướm sau lưng nhẹ nhàng xòe ra. Hai tròng mắt của Thẩm Thời Kiêu tối sầm lại, yết hầu khô khốc khẽ chuyển động. Đợi Hạ Trĩ thay quần áo xong, hắn tiến về phía trước một bước, đứng song song trước gương với Hạ Trĩ. Hạ Trĩ sinh ra đã có màu tóc hơi nhạt, một màu nâu sáng. Bởi vì vào mùa đông thường xuyên có hiện tượng tĩnh điện, lúc cởi áo len đã vô tình vén một vài sợi tóc lên, trông có vẻ ngốc nghếch. Hai người trong gương có vóc dáng rất đẹp. Tuy họ chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng bình thường nhưng lại tạo ra cảm giác sang trọng. Đứng chung một chỗ, hài hòa không giải thích được. Khuôn mặt của Thẩm Thời Kiêu trở nên dịu dàng, hắn giơ tay vuốt tóc cậu, ánh mắt dừng lại giữa hai người, "Em đẹp lắm." Hạ Trĩ: Ồ, có chắc không phải quần áo đẹp không? Đi ra khỏi phòng thử đồ, không biết có phải ảo giác hay không, dù sao cậu vẫn cảm thấy ánh mắt chị gái bán hàng nhìn mình đã thay đổi. Chọn áo sơmi xong, Thẩm Thời Kiêu cũng không vội vàng rời đi, mà ngược lại tiếp tục chọn quần áo khác. Cuối cùng mỗi người chọn một chiếc áo dệt kim và một chiếc áo khoác, đều cùng kiểu nhưng khác số đo. Khi quẹt thẻ, Hạ Trĩ hào phóng móc từ trong túi ra, nhìn một chuỗi con số, đau lòng không ngớt. Mấy bộ đồ như này mà tới sáu chữ số huhuhu, cậu đau! Đi ra khỏi cửa hàng, cậu trả lại thẻ ngân hàng cho Thẩm Thời Kiêu, "Mua đồ xong rồi, trả cho anh." Huhuhu, tôi không muốn! Lấy nó đi! Thẩm Thời Kiêu nhìn cậu, nói: "Em là bạn đời hợp pháp của tôi. Giao thẻ lương cho em là chuyện rất bình thường." Hạ Trĩ âm thầm phản bác, đây không phải là "thỏa thuận" sao. Thôi thôi, dù sao bây giờ cậu chính là kẻ nghèo. Sau này, khi cát-xê nhiều lên, cậu sẽ mua quà cho Thẩm Thời Kiêu. Xe hơi chạy được 30 phút thì dừng lại ở một nhà hàng. Vị trí của nhà hàng này rất tốt, khi dùng cơm có thể nhìn toàn bộ những kiến trúc nổi bật (2) của thành phố. (2) Kiến trúc nổi bật: nói về những kiến trúc cột mốc, nhìn thấy nó là nghĩ tới toàn bộ thành phố. Hạ Trĩ đã đến đây vài lần từ rất lâu về trước. "Ngày hôm qua, bạn học ở Pháp của tôi về nước. Bọn họ muốn mời em cùng dùng bữa." Hóa ra là như vậy. Hạ Trĩ nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ thể hiện thật tốt." Thẩm Thời Kiêu: "Đó đều là những người bạn tốt của tôi. Lúc trước khi tôi đi du học, bọn họ đều có người yêu. Họ thường trêu chọc tôi, cũng hay khoe tình cảm của bọn họ cho tôi xem." Hạ Trĩ nghe xong thì khẽ nhíu mày: "Vậy lúc đó mối tình đầu của anh...?" Thẩm Thời Kiêu: "Lúc đó cậu ấy rời bỏ tôi." "Có chút quá đáng." Hạ Trĩ nhỏ giọng lẩm bẩm, tràn đầy phẫn nộ, "Chim chuột trước mặt chó độc thân vừa thất tình, đó là bạn tồi!" Một vệt ý cười thú vị hiện lên ở đáy mắt, Thẩm Thời Kiêu than nhẹ: "Ừm, cho nên tâm trạng lúc đó của tôi không được tốt lắm." Hạ Trĩ khẽ thở dài, nghiêm túc mà dừng lại, vỗ vỗ bả vai của Thẩm Thời Kiêu, "Tôi hiểu ý đồ của anh rồi. Anh để tôi tới, có phải là cố ý chọc bọn họ, cũng chim chuột để trả thù phải không?" Hai tròng mắt của Thẩm Thời Kiêu nhếch lên: "Tôi không có nói như vậy." Hạ Trĩ thở dài: "Tôi hiểu, anh không cần nhiều lời, tôi sẽ phối hợp với anh." Chủ tịch bá đạo, sao lại có thể tính toán chi li vì loại chuyện nhỏ nhặt, ấu trĩ này chứ? Chuyện này không phù hợp với cách hành xử trước sau như một của Thẩm Thời Kiêu. Nhưng mắc cái giống gì mà chim chuột ngược chó độc thân! Trong phòng VIP bí ẩn, vài người đàn ông lai Tây tóc vàng ăn nói khác thường đang trò chuyện. "Nghe nói Kiêu tìm được mối tình đầu rồi. Hôm nay cố ý dẫn đến cho chúng ta xem." "Đáng buồn là, bé kia hình như không nhớ rõ Kiêu, chúng ta đừng dọa cậu ấy." Đẩy cửa phòng VIP ra, Hạ Trĩ nhẹ nhàng khoác tay Thẩm Thời Kiêu, sóng vai đi vào trong với hắn. Mấy người ở phòng VIP sau khi thấy bọn họ thì sôi nổi đứng lên. Họ kích động nắm lấy tay của Thẩm Thời Kiêu, huých bả vai, rồi ôm hắn. "Kiêu, lâu rồi không gặp!" Hạ Trĩ đứng ở một bên cười cười. Quả nhiên người nước ngoài luôn bày tỏ cảm xúc thật của họ. Có điều tiếng Trung của mọi người khá tốt. Lúc này, Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạ Trĩ, nói với mọi người: "Đây là Trĩ Trĩ. Bọn tôi vừa kết hôn." Bạn bè vỗ tay reo hò, vội vàng tiến lên chào hỏi Hạ Trĩ, nhiệt tình mời cậu vào chỗ ngồi. Thừa dịp cảm xúc của mọi người khá phấn chấn, Hạ Trĩ hỏi vào bên tai của Thẩm Thời Kiêu: "Người nào hay trêu chọc, ở trước mặt anh khoe khoang tình cảm?" Ánh mắt của Thẩm Thời Kiêu nhìn người đàn ông mắt xanh ở phía đối diện, "Chính là cậu ta, Louis." Louis đúng không? Hạ Trĩ ngoan ngoãn kéo cánh tay của Thẩm Thời Kiêu, đầu dựa vào vai hắn. Hôm nay trước khi đi, cậu có xịt một ít nước hoa. Khi dựa sát vào Thẩm Thời Kiêu, mùi tuyết tùng thoang thoảng xung quanh hai người, rất dễ chịu. Đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của mọi người, vẻ mặt Thẩm Thời Kiêu rất bình tĩnh. Hắn duỗi tay trái ra, ôm lấy bả vai mảnh khảnh của Hạ Trĩ. Hạ Trĩ khẽ trợn mắt, đây là tín hiệu sao? Bắt đầu được rồi! Enzo chậc chậc chậc, lần đầu nhìn Thẩm Thời Kiêu khoe tình cảnh, thật không quen. Biết được chính xác Louis, Hạ Trĩ ngoan ngoãn dò hỏi mọi người: "Các anh đều từng yêu đương hả?" Vấn đề này dường như chọc trúng điểm cười của mọi người, Enzo nói thẳng: "Hai mươi lăm tuổi mà còn không yêu đương, chắc chắn là có gì đó không ổn." Chạm vào ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Thời Kiêu, anh ta nói thêm một câu: "Đương nhiên, ngoại trừ Kiêu." Louis rất thích thức ăn ngon của Trung Quốc. Sau khi nghe được câu hỏi của Hạ Trĩ, cậu ta tùy tiện nói: "Gần đây, tôi độc thân. Có điều tôi có rất nhiều bạn trai cũ." Hạ Trĩ nhe răng, chậm rãi lột tôm hùm, dùng nĩa đút vào miệng Thẩm Thời Kiêu: "Vậy bạn trai cũ của anh sẽ lột tôm hùm cho anh ăn hả?" Louis ngẩn người: "... Ặc, không có." Hạ Trĩ cho anh ta một ánh mắt "Tui biết ngay là không ai đút tôm hùm cho anh mà", mềm mại nói với Thẩm Thời Kiêu: "Anh Kiêu, ăn tôm đi. Không đủ thì nói, để Trĩ Trĩ lột cho anh." Giữa ánh mắt kinh ngạc và hâm mộ của mọi người, Thẩm Thời Kiêu cố nén cười, nhẹ nhàng mở miệng, "Cảm ơn Trĩ Trĩ." Tôm hùm trong miệng Louis ngay lập tức không còn hương vị gì. Không khí bữa tiệc hôm nay rất tốt, mọi người đã mấy năm không gặp nên đều rất nhiệt tình. Hạ Trĩ mím môi, khi thì nghiêm túc lắng nghe, khi thì cười cười với Thẩm Thời Kiêu. Ánh mắt từ đầu đến cuối đều dính trên người hắn, trong mắt đều là hắn. Huhuhu, cậu thật xứng chức! Cũng không biết là ai đột nhiên nhắc tới mua quần áo, Hạ Trĩ nhìn Louis rồi nhẹ nhàng mở miệng: "Louis, anh có bao giờ nhận được chiếc áo sơmi nào mà người khác đã lựa chọn cẩn thận cho anh chưa?" Louis bỗng nhiên bị nhắc tới, nghiêm túc trả lời: "Hình như không có." Hahaha, biết ngay anh không có mà! Hạ Trĩ cười hì hì dựa vào vai Thẩm Thời Kiêu: "Tôi sẽ mua áo sơ mi cho anh Kiêu, gặp được đồng hồ đẹp cũng sẽ mua cho anh ấy. Cho dù đi dạo phố với bạn bè, trong đầu tôi cũng toàn là anh ấy." Hơi thở ấm áp như muốn cào nhẹ vào cổ của Thẩm Thời Kiêu. Hắn hơi cúi đầu xuống, đôi mắt tin tưởng và đầy ý cười của Hạ Trĩ ngay cạnh bên. Hô hấp của hắn trở nên rối loạn. Louis bị lóe mù mắt chó: "Vậy thì hai người thật tình cảm." Lúc trước Thẩm Thời Kiêu về nước sớm, có rất nhiều chuyện thú vị ở nước Pháp hắn không biết. Trên bàn cơm, bọn Enzo bắt đầu trêu chọc mấy người bạn trai cũ kì lạ của Louis. Hạ Trĩ vừa lột tôm hùm vừa cười mệt, thỉnh thoảng đút cho Thẩm Thời Kiêu. Bạn bè lặng lẽ nhắn wechat cho Thẩm Thời Kiêu: Anh Kiêu, mối tình đầu này của anh vừa ngoan vừa xinh đẹp, hèn gì anh nhớ mãi không quên cậu ấy. Thẩm Thời Kiêu giơ tay xoa đầu Hạ Trĩ, trả lời cậu ta: Đừng nhìn. "Hahaha, hồi đó, Louis bởi vì trời mưa to nên đã nhờ bạn trai cũ đưa ô, bạn trai cũ thẳng thừng để cậu ta dầm mưa về nhà." "Hahaha, Louis thảm ghê." "Ui, không đưa ô luôn ạ?" Hạ Trĩ cau mày, chủ động nắm lấy tay Thẩm Thời Kiêu, "Nếu anh Kiêu dầm mưa, tôi sẽ đau lòng chết mất." Louis nuốt đùi gà xuống một cách khó khăn, đột nhiên cậu ta rất muốn khóc. Có phải Hạ Trĩ không thích cậu hay không huhu. "Yêu đương thì phải yêu cho đàng hoàng!" "Phải như tôi, chỉ biết yêu anh Kiêu." Thẩm Thời Kiêu, người vẫn luôn trầm mặc không nói, đôi mắt hắn khẽ cười rồi đột nhiên hỏi: "Vậy Trĩ Trĩ, em tính yêu anh như thế nào?" Hạ Trĩ ngẩn ra: Chớp chớp mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]