Chương trước
Chương sau
Edit: @nynuvola(wp)
Thật khó chịu khi phải miễn cưỡng nói chuyện với ai đó lúc đang buồn bực mất tập trung, sẽ bất giác bỏ qua những lời trêu chọc nhỏ nhặt chẳng đáng quan trọng, cũng không thể gạt đi dù chỉ chút ít nỗi đau trong lòng, bởi vì đối phương chưa đủ quan trọng.
"Hạ Kính Thiên." Ngôn Dật hờ hững nói nhỏ, lặp lại tên của y, ông chủ của Cửu An Hồng Diệp họ Hạ, mấy ngày trước cậu có điều tra số máy gọi đến cho Lục Thượng Cẩm nhưng không phải là dãy số này, có lẽ trùng tên, hoặc vị thiếu gia nọ cố tình làm thế.
Nhưng cậu không có thói quen tìm hiểu danh tính của những người kia, bởi vì Lục Thượng Cẩm ghét việc cậu dấn thân vào vòng tiếp xúc với mấy Alpha quý tộc. Lí do ban đầu là vì hắn yêu cậu, sợ cậu trở thành mục tiêu của thợ săn tuyến thể, nên coi cậu giống một con búp bê sứ dễ vỡ, cần phải bảo vệ trong ngôi nhà kín cổng cao tường.
Thỏ nhỏ yêu thích chuyện này, Omega từ trong xương tủy đều mong muốn được Alpha yêu quý và chiếm hữu, ngoan ngoãn ở nhà đợi hắn, mỗi ngày dành thời gian nghiên cứu thực đơn, đôi tay vốn dùng quen súng, bắt đầu loay hoay với các túi kem và đường sữa. Mùi khét của đạn dược hòa tan trong ngọt ngào và mềm mại.
Lục Thượng Cẩm ngày càng trở về muộn hơn, trên người có mùi của những Omega xa lạ khác, mùi vị còn không giống nhau.
Thỏ nhỏ vì hắn bỏ xuống dao găm lưỡi hái, thay bằng tạp dề quấn hông, Lục Thượng Cẩm dường như khá thích những Omega quý tộc có xuất thân cao quý, lời nói cử chỉ khéo léo, ôn hòa và đoan trang, thoải mái dự tiệc ở nơi sang trọng mà không lộ bất cứ hành động thất thố nào. Ngôn Dật ngầm hiểu, bản thân chỉ là cỗ máy giết người, làm gì có chỗ nào hấp dẫn đây?
Trước khi làm nũng đều phải suy nghĩ cho thật kỹ, quan sát tâm tình ngày hôm nay của hắn, đoán xem diễn xuất của bản thân liệu có được đáp lại không, nếu không thì quên đi, cứ im lặng làm việc cho hắn thôi.
Vị thiếu gia đang nghe điện thoại đột nhiên vội vàng đứng dậy, cất giọng trầm thấp: "Này, mẹ kiếp, trời mưa, tôi không lái xe, trưa nay mới hạ cánh." Phòng của Ngôn Dật ở lầu hai, màn mưa dày đặc ngoài cửa sổ. Trong cơn mưa lạnh giá, có một người gấp gáp bước trên con đường nhỏ hẹp bên dưới, một Alpha tầm hai mươi tuổi đang tìm nơi trú mưa vừa nói chuyện điện thoại.
Là y.
Ngôn Dật có trí nhớ rất tốt, người gặp qua một lần vẫn có thể nhớ rất rõ ràng, lúc dừng chân ở trạm xăng dầu, cậu đã dùng Desert Eagle chỉa thẳng vào trán của Alpha đó.
Vậy mà y lại tìm tới cửa.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Ngôn Dật không phải là Alpha này tình cờ đi ngang, chắc hẳn y đã điều tra được tung tích và thân phận của cậu, bây giờ cố tình lượn qua cửa sổ chỗ cậu ở, chắc vì y không đoán được phòng nào là của cậu.
Ngôn Dật mặc quần và đi dép lê, cầm chìa khóa đi xuống lầu.
Đứa trẻ kia trong màn mưa chật vật dùng tờ rơi 'Tìm hiểu về bơi lội thể hình' để che đầu, điện thoại không ngừng rung lên.
——
Hạ Kính Thiên cầm tờ rơi che mưa, nhìn xung quanh coi có cửa hàng nào mở cửa để vào trú không, oán giận than thở với thỏ nhỏ, y vốn đang nằm nhà thoải mái tắm rửa rồi chơi game, nhưng khi nghe thấy tiếng Lục Thượng Cẩm thô bạo ném thỏ con ra khỏi nhà, y lập tức đặt vé máy bay trong đêm.
Y muốn đến gặp Ngôn Dật ngay lập tức, trao cho cậu một cái ôm ấm áp không thể né tránh, ngày trước vì ánh đèn trong phòng bệnh âm u, y còn chưa kịp ngắm nhìn cẩn thận dáng dấp cậu.
Alpha bước nhanh tới, cách y mười mét là một Omega gầy gò chỉ mặc độc chiếc áo len mỏng vàng nhạt với đôi tai phờ phạc buông thõng trên mái tóc xám nhạt, cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời, nước mưa bắn lên má làm cậu giật mình, đôi tai thỏ khẽ cử động, phủi đi những hạt mưa.
Y nhìn đến ngẩn cả người, bước chân chậm dần, dưới ngọn đèn đường cách Ngôn Dật hai mét.
Ngôn Dật nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn y, lỗ tay đáng yêu nhàn nhàn giật.
Tiểu bạch thỏ nhỏ gầy đến mức cằm nhọn hoắt, thân hình vốn mảnh mai lại càng gầy hơn dưới lớp áo len mềm mại rộng rãi, ngày đó trong bệnh viện, cậu bị hành hạ và suy sụp. Một Omega yếu ớt mang thai, bị vứt khỏi nhà bởi chính Alpha nhẫn tâm của mình.
Khuôn mặt Ngôn Dật tái nhợt dưới ánh đèn đường, trong mắt chỉ có ánh sáng le lói lúc sáng lúc tối của đèn, không còn là con thỏ nhỏ kiêu ngạo tựa như nữ thần Bắc Âu, thoải mái hung dữ cởi mũ bảo hiểm, ngay lúc này chỉ tồn tại ánh mắt thê lương không chốn về.
Sực tỉnh lại, Hạ Kính Thiên vội vàng đi tới, cởi áo khoác ngoài khoác lên người Ngôn Dật, kéo áo lên che kín cổ cậu, ôm tiểu bạch thỏ yếu ớt như cây sậy khô héo vào ngực, sau đó liền giải phóng lượng lớn tin tức tố động viên, đau lòng xoa đầu cậu.
Alpha bị Ngôn Dật hấp dẫn bằng một cách không thể giải thích được, y hiểu đó là do độ khớp của tin tức tố, nhưng khi nhìn thấy Omega bé nhỏ kiêu ngạo và ngang ngược kia trong bệnh viện, chỉ mới qua ít ngày liền trở thành bộ dạng héo hon như vậy, khiến bất cứ Alpha nào cũng sẽ đau lòng.
Alpha trước mặt mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi, che chắn hình xăm sư tử trên ngực kín mít, nhìn qua trông giống như một nhóc đẹp trai đang chơi bóng rổ trong khuôn viên trường, Omega vây quanh đang cổ vũ cho cậu trên sân, mỗi lần ném bóng là một lần trầm trồ say mê.
Ngôn Dật kinh ngạc mở to mắt, ngẩn ngơ tùy ý để người kia ôm.
Lục Thượng Cẩm rất hiếm khi ôm cậu một cách chân thành và nồng nhiệt như vậy, hầu hết là sẽ ngoắc ngoắc ngón tay để thỏ con vui vẻ tự chạy đến ôm hắn, có lúc đáp lại, có khi thờ ơ, nhưng sự nồng nhiệt trong mắt cậu thời điểm ôm hắn sẽ không bao giờ giảm.
Một lượng lớn tin tức tố an ủi tràn vào tuyến thể không có lớp bảo vệ gáy thép đen, vừa đủ cực kì hiệu quả, thậm chí cảm giác khó chịu sau khi mang thai cũng vơi bớt phần nào. Cậu hít một hơi sâu, đáy lòng buồn bã.
Sau khi chia tay Lục Thượng Cẩm, lúc phát tình cậu chỉ có thể dựa vào thuốc ức chế và thuốc giảm đau để vượt qua, có nhiều lúc không nhịn được, liền nhân lúc đêm khuya hắn đi ngủ, lén lút đến bên giường hắn, co người nằm trên sàn nhà, không dám hít thở mạnh.
Được Alpha của mình dùng tín tức tố bao bọc là cảm giác an toàn không gì sánh được, mùi hương của hắn lượn lờ quanh cậu, giống như được vỗ về trong giấc ngủ.
Mũi cậu có chút chua, cậu cẩn thận không dám đòi hỏi điều gì từ Lục Thượng Cẩm, vậy mà Alpha trẻ tuổi này lại trao đi toàn bộ cho cậu.
"Được rồi, lên trên đi." Ngôn Dật hờ hững, thoát khỏi vòng tay của Hạ Kính Thiên, trả áo khoác trên người lại cho y.
Khi cởi ra, cậu chạm vào một thứ đang nhỏ nước trong túi, Ngôn Dật nhìn xuống, đó là một bó hồng nhỏ.
Từ thời học tiểu học đến giờ, kỹ thuật tán tỉnh của Hạ Cảnh Thiên khiến trăm ngàn bụi hoa lưu luyến đã bay biến đâu mất sạch, y đẩy cậu lên lầu tránh cho cậu bị đông cứng, lúng túng giải thích: "Lúc hạ cánh trời đã muộn rồi, chỉ còn có ba bông hồng này thôi, tôi muốn đưa nó cho anh. "
Y định mua tất cả hoa hồng trong cửa hàng cho tiểu bạch thỏ buồn bã, nhưng mà chỉ còn 3 cái, thôi thà có còn hơn không.
Ngôn Dật nhìn bó hoa bị ngâm trong nước, khóe miệng hơi kéo lên, nhớ lại những bông hoa hồng mà mình mang về nhà mỗi ngày cho Lục Thưọng Cẩm, ở trong lòng hắn có phải cũng lỗ mãng buồn cười như thế.
Cậu lên lầu, lấy từ trong bó ra một cành, đưa lên mũi ngửi rồi bỏ vào trong miệng.
Cắn đứt, nhai.
Hạ Kính Thiên nhếch môi, giống như đang trông thấy một con thỏ.
Bước vào căn phòng nhỏ hẹp đến mức chỉ đủ đặt giường và phòng tắm, y không chê bai, có chăng là cảm thấy đáng thương thay tiểu bạch thỏ.
"Cảm ơn, tôi rất thích nó." Ngôn Dật cắm cái cuống hoa còn dư trơ trụi vào chiếc lọ thủy tinh đơn giản duy nhất bên bậc cửa sổ, nghỉ ngơi chốc lát rồi lấy ấm điện nấu nước.
"Ăn cơm chưa? Ở đây chỉ có mì ăn liền, để tôi nấu cho cậu." Ngôn Dật quơ lấy mì tôm chồng chất trên bàn, rút ra một hộp.
Bởi vì tuyến thể không hoạt động, tác dụng phụ kể cả những điều nhỏ nhặt nhất, ngón tay mảnh khảnh và nhợt nhạt của Ngôn Dật kéo lấy tấm màng nhựa của hộp mì cũng rất vất vả, phải mất một lúc lâu mới xé được đường nối.
"Để tôi làm cho." Hạ Kính Thiên cướp mì trên tay cậu xé ra, giành lấy ấm điện, chạy đi thêm nước, ghét bỏ lầm bầm, "Cái này có sạch không thế..."
Sau đó liền truyền đến tiếng nước cọ rửa.
Tiểu thiếu gia mười ngón tay chẳng mấy khi đụng nước, cố làm mọi thứ gọn gàng, rót đầy ấm nước trở về, cắm điện vào tỉ mỉ nghiên cứu cách thức hoạt động.
Ngôn Dật khoanh chân ngồi bên giường, lẳng lặn nhìn y bận rộn, thỉnh thoảng khẽ cười, nói: "Ở nhà không chịu làm việc đi, nhóc con."
Hạ Kính Thiên rốt cuộc tìm được công tắc ấn xuống, nhìn y có chút ão não, nhưng chỉ sau giây lát, liền ngây ngô nở nụ cười, cười xong lại bực mình bản thân ngốc nghếch.
Gió lạnh lùa vào khiến thân thể phát run, Ngôn Dật che miệng ho khan hai tiếng.
Hạ Kính Thiên vừa nghe thấy cậu ho khan, lập tức thả ra một lượng lớn tin tức tố động viên, nhào đến nhẹ nhàng dùng chăn bông quấn chặt Ngôn Dật, bọc cậu thành một cái bánh bao.
Ngôn Dật cau mày, đôi mày xinh xắn hơi nhăn lại không dễ nhìn lắm, có chút dữ dằn.
Hạ Kính Thiên vô tội nhìn cậu, tự hỏi bản thân có phải vừa rồi đã đụng chạm đến cậu không, y chẳng giống sư tử tí nào, chỉ là một con mèo nhỏ làm nũng, dịu ngoan bên người cậu mãi không chịu đi.
Ngôn Dật bình thản tránh né tầm mắt của y, nhìn cuống hoa trong bình thủy tinh ngoài cửa sổ.
"Đừng lãng phí tin tức tố trên người tôi."
"Tôi là đồ mà người khác không cần, rất bẩn."
Lúc cậu nói xong lời này, đôi mắt mờ mịt không gợn sóng.
Y không hiểu tại sao một Omega không cho phép bất cứ Alpha nào đến gần mình dù đang trong kỳ phát tình, Omega này đã mài đi hết thảy lòng kiêu ngạo và sự tự tin của y, thiếu điều khiến y muốn mắng cho cậu tỉnh táo lại. Nhưng không, tất cả những gì y muốn chỉ là ôm chặt lấy người này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.